"Tiểu Dao, em muốn ăn không?"
Mộ Tiêu Tuyết nhận ra ánh mắt của Mộ Dao, cô khẽ cười: "Đây là cherry vừa vận chuyển từ nước M về, rất tươi đấy. Lát nữa chị sẽ bảo người mang một phần sang chỗ em."
Cô nghĩ chắc em gái mình từ nhỏ sống ở nông thôn, có lẽ chưa từng ăn cherry mới hái, vừa vận chuyển về.
Mộ Dao mím môi, muốn từ chối nhưng lại không nói ra được. Không hiểu sao trong lòng cô lại tràn ngập khao khát đối với những quả cherry trước mặt, như có một sức hút mãnh liệt, lôi kéo cô muốn ăn.
"Cảm ơn chị."
Người hầu dừng lại trước cửa nhìn đĩa trái cây sáng bóng, những quả cherry đỏ thẫm xinh xắn, cô ta bĩu môi, cho cái đồ nhà quê ở nông thôn ăn, thật là lãng phí.
Ở nhà họ Mộ, mọi người đều biết vị tiểu thư thứ hai này không được sủng ái, từ nhỏ đã bị gửi về nông thôn, lớn như vậy mới được đón về, làm sao có tình cha con gì với ông Mộ chứ, nếu không cũng đâu phải chỉ được ở trong phòng nhỏ ở lầu phụ.
Mắt nhị tiểu thư này thật nông cạn, thấy đại tiểu thư ăn gì cũng đòi theo. Một đứa từ nông thôn lên, ăn được sao? Nghe nói đây là cherry vừa mới hái, đóng gói vận chuyển ngay lập tức, hơn nữa giống loại còn tốt hơn cherry thông thường, nhìn những quả to tròn này là biết.
Trong phòng, gừng vừa ăn xong bữa trưa. Vì đói quá nên con vật nhỏ ăn theo thói quen chó nuốt hổ vồ, tốc độ cực nhanh, cái đầu nhăn nhúm cắm vào đĩa, thân hình lắc lư, sau đó liếʍ đĩa sạch bóng, không sót một mẩu.
Mộ Dao nhìn mà buồn cười, quay đầu lại, ánh mắt cô dừng lại trên đĩa trái cây người hầu vừa mang đến.
Cô vốn không phải người thích ăn, trước kia ở gia tộc, cô luôn là tiểu thư được cưng chiều, thứ gì quý giá, ngon lành đều được bưng đến trước mặt, huống chi là mấy quả cherry bình thường không thể bình thường hơn.
Nhưng lúc này, đĩa quả trước mặt như có sức hút chết người vậy.
Mộ Dao đưa tay, cầm một quả đỏ sẫm gần như tím bỏ vào miệng.
Cắn một miếng, vị ngọt thanh mát giòn tan, nước cherry còn hơi chua, rất ngon. Trước kia cô cũng thường xuyên ăn cherry, cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao, lần này cô cảm thấy nó ngọt hơn, giòn hơn, ngon đến mức không muốn dừng lại.
Rất nhanh, Mộ Dao đã ăn hết cả đĩa quả. Cô cuộn cuộn đầu lưỡi, trong miệng vẫn còn vị ngọt thanh của trái cây. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy sau khi ăn xong cherry, cơ thể cô rất thoải mái, có cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người.