Thành phố B sắp vào thu, nhưng thời tiết vẫn còn nóng bức.
Rời xa biệt thự ồn ào, Mộ Dao ôm con chó tên Gừng trở về căn phòng nhỏ ở sau vườn biệt thự.
Bà nội Mộ từng nhờ người xem tướng số cho Mộ Dao, nói rằng bát tự của cô không hợp với người nhà họ Mộ, sẽ khắc gia đình, nên Mộ Dao đã bị gửi nuôi ở nông thôn. Dù bây giờ đã đón cô về, cũng chỉ sắp xếp cho cô ở trong căn phòng nhỏ này.
So với biệt thự xa hoa lộng lẫy, căn phòng nhỏ này trông thật đơn sơ. Tầng một bày biện khá nhiều đồ linh tinh, rõ ràng trước đây nơi này là phòng chứa đồ. Tầng hai là một phòng ngủ nhỏ, đã được dọn dẹp qua, sạch sẽ và thoáng đãng, khắp nơi tràn ngập hơi thở của thiếu nữ.
Mộ Dao xoa nhẹ cái đầu nhăn nheo của con chó trong lòng, rồi thả nó xuống đất.
Cô ngồi xổm xuống, quay về phía tai phải của nó mắng: "Gừng, hôm nay em còn chạy lung tung nữa thì bữa tối chị cho nhịn luôn đấy."
Con chó này là cô nhận nuôi từ trạm cứu hộ mấy ngày trước, họ nói nó từng bị thương, tai trái bị điếc, nên chẳng ai muốn nhận nuôi.
"Gâu, gâu."
Gừng ngẩng đầu lên, những nếp nhăn trên đầu càng nhiều thêm, nó vẫy vẫy cái thân mập mạp, nhìn Mộ Dao đáng thương vô cùng.
"Giả vờ đáng thương cũng vô ích, nếu hôm nay chị không tìm thấy em kịp thời, thì em đã bị người ta ném ra ngoài rồi."
Cô sẽ đi học vào ngày kia, Mộ Dao lo lắng khi cô không có ở nhà, con chó nhỏ này sẽ lại chạy lung tung.
"Gâu."
Gừng thấy Mộ Dao bỏ đi, không còn phản ứng với nó nữa, nó vẫy đuôi, lắc lư cái thân mập mạp, ủ rũ bước về phía ban công nhỏ.
Mộ Dao đi vào phòng tắm, đứng trước gương.
Sau nửa tháng xuyên vào trong cuốn sách, Mộ Dao đã không còn thấy xa lạ với diện mạo hiện tại của mình nữa.
Trong gương, làn da cô hơi ngăm đen, trên mặt còn mọc vài nốt mụn, thậm chí còn có không ít vết thâm. Tuy đường nét thanh tú, nhưng làn da đen đã phá hỏng tất cả. Điều duy nhất Mộ Dao hài lòng chính là đôi mắt. Cô vén mái tóc che trán lên, đôi mắt long lanh càng thêm nổi bật, vừa đen vừa sáng. Vì vậy, dù làn da có đen như thế, nhìn cô cũng không đến nỗi khó coi.
So với vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng trước khi xuyên không, Mộ Dao cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Nghĩ đến việc thân thể hiện tại khỏe mạnh, cô cảm thấy mình thật may mắn.
Vừa rồi, cô đã hủy bỏ hôn ước với nam chính trong sách, chính là Giang Duyên. Sau này cô sẽ tránh xa Giang Duyên, cũng sẽ không làm những hành động tìm đường chết nữa.
Tiếp theo, việc cô cần phải làm là tìm cách rời khỏi nhà họ Mộ.