Cuộc Sống Làm Ruộng Sau Khi Lưu Đày Của Cố Nhị Nương

Chương 37

Cố Nhiễm bước ra khỏi nghị sự đường, cảm nhận cơn gió lạnh thấu xương, đây là lần đầu tiên nàng được bước ra khỏi nhà lao, hít thở bầu không khí trong lành nhưng lạnh lẽo nơi đây, luồng khí lạnh mang theo hơi lạnh len lỏi vào trong lớp áo, lạnh đến mức khiến hai chân nàng run lên.

Nàng co rúm cổ lại, rụt người vào trong chiếc áo bông rộng thùng thình.

Đi về phía nhà lao ở góc phía đông, đúng lúc nhìn thấy Lý giải quan dẫn theo mấy thuộc hạ cưỡi ngựa rời khỏi dịch trạm, hình như là đi dò đường, Cố Nhiễm cũng không để ý lắm.

Bên ngoài núi rừng đều là tuyết phủ, một mảnh trắng xóa, tuy đẹp nhưng quá lạnh, nàng thà quay về nhà lao tiếp tục sưởi ấm.

Kết quả là khi đi ngang qua nhà bếp, Đậu bà tử cười tủm tỉm gọi nàng lại.

Thì ra, từ ngày mai Đậu bà tử được nghỉ, về nhà ăn tết, hôm nay đặc biệt đến báo cho nàng một tiếng.

"Đã là hai mươi sáu tháng chạp rồi sao!" Cố Nhiễm không khỏi khẽ thở dài một tiếng, năm đầu tiên đến Đại Thịnh triều này, lại phải trải qua trên đường bị lưu đày.

"Đúng vậy, Cố Nhị Nương, lẽ ra ngày Đông chí ta đã có thể đi rồi, ở lại đây chẳng qua là vì muốn kiếm thêm chút bạc."

Đại Thịnh triều này, bốn mươi dặm một dịch trạm, hai mươi dặm một đình, phía nam Thanh Dịch, thành trấn gần nhất là Tuy huyện, trên đường có ba thôn trang, Đậu bà tử là người Liên Hoa thôn gần nhất, cho nên mới có thể ở lại dịch trạm làm việc trong ngày tuyết rơi.

Nhà Đậu bà tử có ba nhi tử đều đã thành thân và có hài tử.

Có khoảng 20 người sống trên phần đất ít ỏi do tổ tiên để lại. Họ nghèo đến mức đói ăn.

Công việc ở phòng bếp Thanh Dịch của Đậu bà tử cũng là nhờ ca ca bên nhà mẹ đẻ giúp đỡ.

Huynh trưởng Đậu gia là lão mã phu phụ trách chăm sóc ngựa ở dịch trạm, muội muội trong nhà nghèo khó, Đậu bà tử lại có chút tay nghề bếp núc, nên mới nhờ vả quan hệ để muội muội vào dịch trạm làm tạp dịch kiêm đầu bếp, ăn cơm chốn quan gia, cũng là để Đậu bà tử đỡ đần cho gia đình.

Cho nên trước đó Cố Nhiễm muốn tố cáo Đậu bà tử hãm hại mình nhưng lại có điều kiêng kị mà bỏ qua bước này, quả là sáng suốt.

Nếu không lỡ như Đậu bà tử xảy ra chuyện, sợ rằng vị lão mã phu này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.

"Chờ ta trở lại, sợ là phải mùng sáu tháng giêng, lúc đó, chắc là ngươi phải lên đường rồi."