Gia Nguyên Đế cười đáp: “Đại hôn của hoàng tỷ là đại sự. Hai ngày nay trẫm luôn suy nghĩ về việc này.”
“Đa tạ bệ hạ, nhưng những việc đó đều là chuyện nhỏ. Hôm nay vào cung, thần muốn nói với bệ hạ hai việc quan trọng.”
“Hoàng tỷ cứ nói đừng ngại.”
“Thứ nhất, về người được chọn làm hầu phu. Ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy Tư Ngôn là lựa chọn tốt nhất. Hài tử ấy có tính cách đơn thuần, thiện lương, bệ hạ cũng biết rõ điều này. Thứ hai, mấy ngày tới ta muốn Bùi công tử ở lại phủ Trưởng Công Chúa. Trấn Quốc Công có lẽ sẽ đến nói chuyện với bệ hạ về việc này. Tuy đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mong bệ hạ đồng ý.”
Gia Nguyên Đế thoáng ngẩn ra, có chút bất ngờ nhìn Bùi Hữu.
“Chuyện thứ nhất... tất nhiên là không ngại. Hoàng tỷ tuyển hầu phu, đừng nói một người, ba người hay bốn người chỉ cần hợp ý ngươi thì cứ chọn. Nhưng mà, còn chuyện thứ hai này…”
Lông mày Bùi Hữu khẽ động, bàn tay giấu trong tay áo cũng khẽ nắm lại. Ngay sau đó, hắn nghe thấy Gia Nguyên Đế hơi khó xử lên tiếng:
“Thật không giấu gì hoàng tỷ, Trấn Quốc Công đúng là đã đến đây một lần. Trẫm vốn định hỏi qua ý của hoàng tỷ trước, nhưng hoàng tỷ lại rất kiên quyết muốn Bùi công tử chuyển đến phủ Trưởng Công chúa ngay lập tức. Là vì…?”
Nguyên Tư Nguyệt bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cong cong đầy ý cười:
“Chỉ vì ta thích hắn thôi.”
Nàng nói rất thản nhiên, trong khi người ngồi bên cạnh lại ngay lập tức thẳng lưng, còn Gia Nguyên Đế thì ngây người sửng sốt.
Nguyên Tư Nguyệt ung dung, thậm chí lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng:
“Bệ hạ cũng biết mà, thần tính tình chắc cả đời cũng không thay đổi được. Đại khái là khi sinh ra, mẫu hậu đã cho thần ăn viên "đa tình đan" rồi.”
“Ha ha ha ha!” Gia Nguyên Đế bất ngờ cười lớn, thậm chí còn không nhịn được mà vỗ vai Nguyên Tư Nguyệt:
“Hoàng tỷ, ngươi thật là…”
Không chỉ Gia Nguyên Đế, ngay cả Hoàng Phúc Toàn trong điện cũng không nhịn được mà nhếch môi cười thầm. Tiên đế và Thái hậu khi còn tại vị đã đặc biệt sửa luật pháp cho Trưởng Công chúa, cho phép nàng giống như hoàng đế có tam thê tứ thϊếp. Có thể thấy, tiên đế và Thái hậu vô cùng yêu thương nàng.
“Nếu hoàng tỷ đã nói như vậy, trẫm nào dám phá hủy mỹ cảnh của người. Tốt thôi, để trẫm tìm lý do đưa Trấn Quốc Công về là được.”
Nguyên Tư Nguyệt lập tức cúi đầu tạ ơn:
“Đa tạ bệ hạ.”
Sau khi nói xong mọi chuyện với Gia Nguyên Đế tại Dưỡng Tâm Điện, Nguyên Tư Nguyệt chuẩn bị đến Từ Ninh Cung để thăm vài vị trưởng bối. Khi ra khỏi đại điện, nàng mới nhận thấy sắc mặt của Bùi Hữu có chút cứng ngắc.
“Ngươi không sao chứ? Sao lại căng thẳng đến mức này?”
Nguyên Tư Nguyệt dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào người bên cạnh. Bùi Hữu giật mình tỉnh lại:
“Thần… không sao.”
Nguyên Tư Nguyệt hơi lo lắng cho sức khỏe của hắn:
“Ngươi có phải không khỏe không? Nếu không ổn, chúng ta quay về cũng được, không cần miễn cưỡng.”
“Không, thần vẫn ổn.”
Nguyên Tư Nguyệt nhìn hắn từ đầu đến chân một lượt, thấy thái độ của hắn vẫn ổn định, mới tạm yên tâm đôi chút:
“Lát nữa chúng ta còn phải đi thăm vài vị lão nhân, sau đó gặp người của Lễ Bộ và Khâm Thiên Giám. Nếu ngươi thấy không khỏe, đừng cố gắng chịu đựng, cứ nói với bổn cung bất cứ lúc nào.”
Bùi Hữu gật đầu: “Vâng.”
Nguyên Tư Nguyệt hài lòng gật đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Bùi Hữu siết nhẹ lòng bàn tay, cố gắng ổn định cảm xúc của mình. Tỉnh táo lại đi, Bùi Hữu. Điện hạ chẳng qua chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngươi sao lại không có tiền đồ đến mức này. Thật là mất mặt!
Nguyên Tư Nguyệt lo lắng về tình trạng sức khỏe của Bùi Hữu nên cho gọi một chiếc kiệu nhỏ. Quãng đường từ Dưỡng Tâm Điện đến Từ Ninh Cung không quá xa, nhưng dọc đường họ gặp một vài vị thái phi lớn tuổi trong cung. Tuy mang danh thái phi, nhưng những người này vẫn được sống an nhàn trong cung sau khi tiên đế và Thái Hậu băng hà. Phần lớn đều có thân phận đặc biệt hoặc từng giao hảo thân thiết với Thái Hậu, nhờ đó mà nhân duyên trong cung của họ cũng khá tốt.
Sau khi kiệu nhỏ dừng lại ở Từ Ninh Cung, Nguyên Tư Nguyệt cùng Bùi Hữu đi song song tiến vào. Nàng khẽ giọng nói bên tai hắn về tình hình của các lão nhân trong cung chủ yếu để Bùi Hữu ghi nhớ từng lời nàng dặn dò. Sau khi ngồi lại tại Từ Ninh Cung khoảng nửa canh giờ, Nguyên Tư Nguyệt bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.