Còn hơn mười phút nữa là nửa đêm, Sakura đang say sưa ngủ trên giường. Bên cạnh là chàng trai tóc đen quen thuộc....
Không phải anh không muốn ngủ, mà là ngủ không được. Anh đang bận chăm sóc cho cô nàng tóc hồng đầy rẫy các vết thương khắp người này...
Làn da trắng trẻo của cô ngày nào, giờ đã xanh xao bệnh tật. Mái tóc hồng xơ rối, bết chặt lại vì nước ẩm. Máu tanh vương vãi xung quanh, nhiều nhất là mặt, tay, chân và môi. Anh có thể đoán được phần nào là do cô bị dày xéo thể xác, nói đúng hơn là bị hành hạ...
May cho Sasuke là trước kia lúc còn ở với Orochimaru, Kabuto có giúp anh một số nhẫn thuật trị thương đơn giản, nhưng nó đủ để cứu sống người thường mà không tốn nhiều sức. Và hôm nay anh lại sử dụng nó để chữa lành cơ thể cho cô.
Một con người máu lạnh, hay gϊếŧ chóc như anh lại có thể đi chữa bệnh người khác, quả là chuyện rất hiếm. Đã vậy còn tận tuỵ dưỡng thương cho một cô gái, ngay cả anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại làm vậy. Chỉ là bản thân anh cảm thấy điều đó cần thiết, quan trọng, và não chi phối tay chân làm việc ấy.
Từ lòng bàn tay Sasuke, phát ra một luồn sáng tím kỳ lạ, đây đúng là ánh sáng Chakra chữa trị, nhưng thay vì có màu xanh lục, nó lại màu tím đậm, cứ như màu Susano của anh vậy. Anh bắt đầu công đoạn trị thương cho cô.....
Thuốc tê làm giảm đau dần ngấm vào cơ thể cô, cô hiện không ngủ nữa, mà là đang mê man vì thứ thuốc này.......
Đặt một nụ hôn sâu vào vầng trán cao thanh tú của cô, anh thì thầm điều gì đó......
(Trong cơn mê của Sakura)
Mọi thứ tối om, tĩnh mịch. Cô cảm giác có ai đó gọi tên mình....
- Sakura, cố lên em....sắp xong thôi...!
Giờ cô đã biết mình đang ở trong nội tâm của mình, một Sakura thứ hai của cô. Và trong nội tâm đầy phức tạp này, cô có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Hình như mình bị chích thuốc tê thì phải, ngay cả giọng nói này rất quen thuộc.....
Là Sasuke!
Tại sao anh ấy lại xuất hiện trong tiềm thức của mình được chứ?! Anh ấy đang làm gì thế, bảo mình cố lên là như thế nào?
Rồi cô lại nghe thấy anh nói...
- sẽ không sao, Sakura... Anh đang chữa trị cho em...
Câu nói dịu dàng của anh vô tình làm thức tỉnh con người khác biệt là cô. Anh....anh chính là đang chữa trị cho cô sao? Một hàng nước mắt lại chực trào trên khoé mi, cô khóc rồi.....!
- không có chuyện anh hoan tình cùng cô ta đâu-
Lúc này đây cô mới biết là anh đang nói về vấn đề gì.... Sự tức giận đã không thể kìm chế, sắp bùng nổ trong con người cô....- là do thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cô ta chuốc rượu anh, chuyện đó là thật....
- em là Iryo-nin, em biết khi một Shinobi bị điều khiển thì không thể phản kháng mà, đúng không?
- anh cũng không nhớ chuyện gì đã sảy ra, khi tỉnh dậy thì thấy cô ta đi mất, còn mình thì nằm trên giường....
- anh thật không biết là có chuyện đó. Chuyện anh và cô ta..... Em thật sự tin sao Sakura?
Dĩ nhiên là không! Ngoài em ra, anh còn có thể yêu ai được chứ?!
- khi biết em như thế. Anh rất đau, đau dữ dội. Không thể khống chế bản thân mình...
- anh quyết định sẽ lấy mạng cô ta. Gϊếŧ hết những kẻ dám đánh đập em, không một ai được sống sót.
- hãy tin anh, Sakura. Anh đã yêu một người phụ nữ, thì cả đời cũng chỉ chung thuỷ với người đó, không có người thứ hai, em hiểu không Sakura?
Nước mắt sụt sùi khi nghe thấy những lời chân thành từ anh, mọi phiền muộn, hiểu lầm như đã bị xoá bỏ....
Tình yêu của cô trao anh, đâu dễ gì vụt mất như vậy chứ?!
Chưa bao giờ cô cảm thấy mình loạn cảm xúc như thế này, nhưng nó thật sự đáng giá vì anh, vì người con trai mà cô đồng hành suốt cuộc đời. Không ngờ trong nội tâm thứ hai, cô lại có thể nghe được những lời này từ anh. Anh đã giải thích mọi chuyện thoả đáng, khiến cô không còn lý do gì để giận anh nữa!
- Sakura.... tỉnh lại đi... Anh không muốn thấy em như thế đâu....
Cô khẽ gật đầu, ánh mắt lục bảo tràn đầy hi vọng sống....
- vâng! Cám ơn Sasuke!
(Sakura thoát ra nội tâm thứ hai)
Lần đầu tiên Sasuke cảm thấy mình nói nhiều chưa từng có, nếu không vì Sakura - người anh yêu - thì có cho vàng anh cũng không lắm lời đến như vậy. Nhưng vì những câu bộc bạch ấy, anh lại nhẹ nhõm tinh thần hơn, không bị Sakura hắc hủi, lánh mặt và trên hết là chia tay.
Ban nãy khi tâm sự với cô, anh không biết rằng cô cũng nghe thấy được, vì cô có nội tâm đọc suy nghĩ. Và điều anh nói đều lọt lỗ tai Sakura hết.
Sau khi chữa trị xong, anh hoá giải thuốc gây tê cho cô, trao lại cô phần cơ thể không một vết thương, tất cả đều hoàn hảo như lúc ban đầu....
Sakura đã tỉnh, nhưng nhìn anh với ánh mắt sát khí......
- sao anh lại ở đây?! Anh đã làm gì tôi rồi, Sasuke?!!
Mặc dù đã tha thứ cho anh, nhưng vẫn còn mùi dấm chua mà cô muốn cho anh 'nếm thử', đó chính là trái Ghen truyền thuyết mà bất kỳ chàng trai nào cũng sợ....
Cô sẽ cho anh nếm mùi đau khổ trong quãng thời gian sắp tới, khi dám 'cắm sừng' cô như vậy!
- anh đã giải thích rồi...em còn giận sao? - Sasuke giọng dịu dàng, ôm cô vào lòng.....
- không biết. Anh phải giúp tôi chiến thắng hội thi ngày mai (Yakaishite) thì tôi còn suy nghĩ lại, chứ không thì anh đừng coi Sakura này là người yêu anh nữa! - cô hét lên, tiện thể đá mấy cái vào người anh cho bõ tức.
Anh mỉm cười, thì ra là ghen đây mà! Đáng yêu quá.
Nhướn người tắc đèn, anh ôm chặt cô, đắp mền đi ngủ......
- hmn. Sẽ thắng thôi.....ngủ đi Sakura......
Cô không có cựa quậy, nhắm mắt dùi đầu vào khuôn ngực rắn chắc kia, ngủ liền sau đó. Chắc vì quá mệt nhọc, Sakura và Sasuke đã ngủ rất nhanh, hơi thở hai người hoà trộn vào nhau, thật tình cảm........
End chap 32.