Chương 2
- Cháu yêu dấu à.Giọng ông nội của Triệu Tôn vang lên, chuẩn bị ve vuốt lỗ tai của những gã có tinh thần rắn như thép. Anh chễm chệ trên ghế, và hai vai như đang cố gắng chống chấn động bầu trời, anh mím môi, toát mồ hôi hột.
- Cháu nghĩ làm sao mà cháu dám động vào con gái duy nhất của nhà họ Ngô vậy!?
Ông hét lên, tra tấn anh bằng đòn khẩu roi, vừa lấy tay đập xuống bàn thị uy. Đúng, con gái duy nhất của nhà họ Ngô, đâu ai khác là Ngô Dương Tịnh, cô nàng không biết trời cao đất dày là gì.
- Ông à, nhưng con nhỏ đó...
- Im ngay! - ông ấy nhét cái quạt đang cầm vào mồm anh, nổi sung thiên - Cháu nghĩ sao mà dám gọi con bé là “con nhỏ đó” vậy!? Hả?! - ông siết lấy cổ thằng chả.
Mặt thằng chả tái xanh tái đỏ lên, bắt đầu cảm thấy nghẹt thì thằng chả mới thì thầm:
- Nghẹt...Nghẹt...
Ông nội kungfu cao thượng, mà tại thương thằng cháu đức tôn nên mới thả ra chứ bình thường là ông cho gãy cổ rồi. Móc ra bao nhiêu là tấm hình chụp lúc Triệu Tôn cầu hôn Dương Tịnh (xem lại
- Ông không biết cháu nghĩ cái giống gì mà đi cầu hôn người ta với cái bó hoa tầm thường rẻ mạt như vậy!? Đáng lẽ phải rắc vàng vào đó chứ! Hay là cháu tiếc tiền? Trời ơi là trời, rồi bồi thêm cái miệng thúi hẻo của cháu nữa!
- Nhưng đúng mà, Ay da! - tức thì anh bị ông dùng quạt phát thẳng vào đầu.
- Có ai tỏ tình mà đòi người ta về làm osin chà nhà tắm không hả thằng cháu bất hiếu kia!?
- Cô ta chỉ xứng làm nô ɭệ chứ không được lên... - ông vả cái bốp vào mặt thằng chả, nhét luôn cả cái quạt vào miệng thằng chả trước khi chả phát ngôn hết cái sự móc mồm.
Ông bực mình. Là vì đó là người mà ông thấy hợp với Triệu Tôn nhất, và cũng là di nguyện cuối cùng của vợ ông ấy. Vợ ông ấy với vợ của ông kia - tức ông nội của Dương Tịnh - rất hạp tính nhau, đi đâu cũng có nhau, nghe nói là quen từ hồi nhỏ đến lớn rồi, ai ngờ lại yêu chung 1 người là thằng cha nào đó, để rồi bị phụ tình, sau đó lại lấy chồng và lại trở về làm bạn nhau với tờ cam kết:
“Sau này cháu trai đức tôn của tôi sẽ lấy cháu gái duy nhất của nhà họ Ngô. Hết. Kí tên”
“Sau này cháu gái nhà tôi sẽ cưới cháu trai đức tôn nhà họ Dĩ. Hết. Kí tên”
Không ngờ mấy năm sau, cả 2 cùng mất 1 lượt, cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Và rồi nhà họ Ngô thấy ước nguyện của 2 đàng ấy khi lâm chung quá là thực tế, nên quyết định dán 2 người cháu lại với nhau. Mặc kệ cách xa tuổi tác, vai vế trong xã hội như dép lào với đôi đóc-tờ hay cái khỉ khô gì cũng phải lôi cả hai lại với nhau.
Và rồi sinh ra cái thảm khốc mặt trận thế này.
Dương Tịnh còn quá nhỏ, à, chắc vậy, nên cô chưa bao giờ có ý định nghe theo cái sự sắp xếp định mệnh này.
Triệu Tôn thì quá phóng khoáng, anh sinh ra để các cô gái trao gửi cho anh, anh nghĩ thế, nên anh cũng không quan tâm đến cái hôn ước vớ vẩn đó, nghĩ sao vậy, Tôn mà, làm sao lại hạ vai vế của mình xuống đi trao thân cho 1 đứa con gái hèn kém chứ!
Xích mích không thể cản được.
Ông nội bên đàng ấy đã tính trước rồi, bên này không được, bên kia cũng không được, thì sẽ tự gắn 2 đứa nó lại với nhau.
- Triệu Tôn! - ông đằng hắng giọng.
- Gì? - anh ngước mặt nhìn.
- Dạ chứ ở đó gì hả con!? - cú 1 phát vào đầu anh, ông cầm cái quạt chỉ thẳng vào mặt anh - Liệu mà hồn, à không, liệu hồn mà lo gắn kết với Tịnh Tịnh nhà kia, không khéo ông cạo đầu!
- Ông cạo đầu chứ có phải cháu cạo đâu cháu lo. - anh đáp thẳng lơ.
- Ông cạo đầu mày đó thằng cháu ngu si! - ông phả 1 cái vào đầu anh.
Anh ức không tả nổi. Anh cũng đang cố lắm đây, tội cái con nhỏ đàng ấy không ưa anh, không chơi chung với anh thì bằng cách nào mà anh lại gần được. Nếu cướp được trái tim Dương Tịnh thì chắc anh chạm tay tới Mặt trời còn dễ hơn là đi lấy trái tim băng giá của đàng ấy rồi vứt vào lò sưởi cho tan băng ra.
- Sắp xếp công việc hẹn hò với con bé vào chiều Thứ bảy đi! - ông vứt vào mặt anh 1 câu trời đánh thánh đâm.
- Hả...? - anh ngớ người ra.
- Liệu mà lo đi! - ông bỏ đi.
Mặt ngu-ing....anh vẫn chưa biết gì xảy ra...
“Hẹn hò?“...