Nét mặt Văn Tài nhân không gợn sóng, nàng ta ra vẻ như không nhìn thấy bốn món điểm tâm trên bàn. Thật ra trong lòng nàng đã không kìm được, muốn ngay lập tức thưởng thức món đậu tằm cay đậm vị kia.
Triệu Khê Âm khẽ nhếch khóe môi, nụ cười nhẹ thoáng qua, rồi nàng tự giác lui xuống: "Vậy chúng ta không làm phiền tài nhân nữa."
Đợi hai vị ngự trù rời đi, cung nữ thân cận của Văn Tài nhân bước lên, khẽ nói: "Chủ tử, hôm nay hai ngự trù mang tới món ăn nhẹ, quả thật có món hợp khẩu vị của người."
Vừa nói, nàng ta nhanh nhẹn dâng đĩa đậu tằm cay bằng hai tay.
Văn Tài nhân dùng thìa bạc múc ăn từng miếng. Vị cay nồng, tê ngọt như kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp vào vị giác, khiến người ta không khỏi thốt lên sảng khoái..
Chẳng mấy chốc, hơn nửa phần thức ăn trên đĩa đã được ăn hết. Khuôn mặt hồng hào như hoa đào của nàng càng thêm ửng đỏ, đôi môi cũng trở nên đỏ mọng.
Dáng vẻ đoan trang, nàng nhẹ nhàng lấy khăn lau khóe miệng, hài lòng dựa vào trường kỷ mềm mại: "Đĩa đậu tằm cay này cứ nói là ta ban thưởng cho ngươi, những món khác bổn cung không có hứng thú, tất cả đem thưởng hết đi."
Tuy Văn Tài nhân vị phần không cao, trong cung có bốn cung nữ hầu hạ, nhưng chỉ một nha hoàn hồi môn là thân cận nhất. Chỉ nàng mới biết, chủ tử vốn không thích những món ăn nhạt nhẽo mà lại yêu thích đồ ăn đậm vị.
Bên kia, Triệu Khê Âm và Tiểu Đường đi dọc theo hành lang trở về. Triệu Khê Âm bước đi nhẹ nhàng, còn Tiểu Đường lại mang vẻ mặt lo lắng.
"Xong rồi, xong rồi! Mấy món nhỏ dâng lên vừa ngọt vừa mặn, vừa thanh đạm vừa đậm đà, vậy mà Văn Tài Nhân vẫn tỏ ra chẳng hứng thú chút nào. Lẽ nào nàng ấy thật sự không thích ăn gì sao?" Tiểu Đường vò đầu bứt tai than thở.
Người khác không rõ, nhưng Triệu Khê Âm thì hoàn toàn hiểu: "Khi Văn Tài nhân nhìn món đậu tằm cay kia, ánh mắt nàng ấy quả thật đã sáng lên."
Tiểu Đường sửng sốt: "Chẳng lẽ Văn Tài nhân thích đồ đậm vị? Nhưng nhìn không giống lắm."
"Người ta thường nói, nhìn người không chỉ nhìn bề ngoài."
***
Trong bếp, Triệu Khê Âm xắn cao tay áo, chiếc tạp dề trắng làm nổi bật vòng eo thon gọn. Khăn trắng che kín miệng mũi, tay phải cầm chắc cái xẻng đảo thức ăn, ánh mắt tập trung.
Chờ đến khi chảo nóng, nàng múc nửa muôi mỡ lợn, động tác mạnh mẽ hất vào chảo. Khi hơi nóng bốc lên, hành, gừng, tỏi băm nhỏ cùng ớt khô đã được chuẩn bị sẵn lập tức được đổ vào dầu nóng.
Xèo xèo —— Tiếng nổ giòn tan cùng mùi thơm nức mũi bốc lên, khiến bầu không khí trong bếp thêm phần náo nhiệt.
Soạt —— Những con tôm to mập được cho vào chảo, lớp vỏ từ hồng phấn dần chuyển sang đỏ tươi.
Âm thanh cùng hương thơm hấp dẫn khiến các nữ đầu bếp khác phải quay đầu nhìn.
"Triệu ngự trù đang làm tôm rang dầu sao? Nàng ta chẳng phải đang phục vụ Văn Tài nhân à? Văn Tài nhân sao có thể ăn món nhiều dầu mỡ thế này?"
"Văn Tài nhân ăn uống thanh đạm, đến món nhạt nàng còn chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng. Làm đồ đậm vị thế này, chẳng phải phí công sao?"
"Chắc buông xuôi rồi, dù sao món cũng sẽ bị trả lại, làm gì chẳng giống nhau."
Câu cuối cùng là Phan Ảnh Nhi nói. Vừa dứt lời, nàng đã bị Tiểu Đường lườm một cái. Phan Ảnh Nhi vừa mới đổi sang hầu hạ Lệ mỹ nhân, người nổi tiếng ăn khỏe nhất trong cung. Những người khác chỉ cần đoán cũng hiểu lý do, bởi thế không ai có thiện cảm với nàng ta, cũng chẳng buồn đáp lời.
Phan Ảnh Nhi bị mất mặt, im lặng quay người tiếp tục nấu ăn, chuẩn bị món cá chua cay yêu thích của Lệ mỹ nhân cho bữa trưa.
Phía Triệu Khê Âm đã bắt đầu rút nước sốt. Nước sốt trở nên sệt lại, bám đều lên từng con tôm.
Tiểu Đường theo thực đơn đã chuẩn bị trước, xào hai món chay. Dù nhìn thanh đạm, nhưng đều dùng nước dùng hầm xương làm nền, hương vị không nhạt nhẽo mà lại vô cùng đậm đà, thơm ngon.