Sáng hôm sau, tôi được Hạ Khai đánh thức bằng nụ hôn buổi sáng như chú chó con.
Sao mà anh ấy lại dính người thế.
Khi đưa anh đến công ty, anh cứ quay đầu ba bước một.
Tôi cười nhìn, cuối cùng đẩy anh ra khỏi cửa.
Sau khi đưa người đi, tôi quay về ngủ nướng.
Đêm qua Hạ Khai dùng hết sức, tôi hơi không chịu nổi.
Tôi cảm thấy toàn bộ xương già của mình như bị tháo rời ra.
Nhớ lại đêm qua anh ấy vừa điên cuồng vừa hỏi tôi có giống trong sách không, cả người tôi như muốn cháy lên.
Một giấc ngủ trưa kéo dài đến hai giờ chiều.
Điện thoại đầy tin nhắn từ Hạ Khai.
“Vơ yêu, em đã dậy chưa?
“Muốn uống súp không? Anh gọi cho em một bát nhé?”
“Chưa dậy à?”
“Làm em mệt mỏi, xin lỗi em.”
“Vợ yêu, tối nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho, dù anh không biết, nhưng anh có thể học.”
“Anh ở bên em quá ít, nếu không anh nghỉ việc nhé, để em họ anh quản lý công ty?”
“Không thấy vợ được 5 tiếng rồi, nhớ em...”
Tôi thực sự bị anh làm cho không biết nói gì, anh ấy thực sự đã hoàn toàn mở lòng.
Nhớ lại đêm qua, anh ấy nói rằng mỗi khi uống hơi nhiều rượu, anh không dám về nhà, sợ mình sẽ nũng nịu, khiến tôi thấy anh trẻ con.
Vậy nên mỗi lần uống hơi nhiều, anh đều âm thầm chịu đựng ở khách sạn một đêm.
Đùa gì chứ, nếu tôi thực sự thấy được cảnh đó, chắc chắn tôi sẽ thích mê.
Ai mà không muốn xem chú chó con nũng nịu, đáng thương cơ chứ.
Nói đến đây, tiểu thuyết của tôi còn chưa cập nhật, lần trước đúng lúc viết đến đoạn nam chính say rượu.
Tôi vội vàng đứng dậy cập nhật tiểu thuyết.
Chà, hôm nay tôi viết xong tiểu thuyết trong nụ cười, ui, thật là ngọt ngào.
Tôi nhắn tin cho bạn thân, hỏi cô ấy có muốn ra ngoài uống cà phê không.
Và thế là, cho đến khi Hạ Khai tan làm về nhà, tôi vẫn không nhận được hồi âm từ bạn thân.
Hạ Khai đang ở trong bếp, cố gắng tìm hiểu cách nấu món cá hấp, còn tôi thì lười biếng nằm trên sofa.
Cuộc sống như thế này, quá thoải mái rồi phải không?!
Ba tháng sau khi tôi và Hạ Khai hòa giải, tôi phát hiện mình lại có thai.
Tôi vui vẻ chia sẻ tin tức với anh, nhưng anh lại nhíu mày.
Tôi lập tức cảm thấy lòng mình lạnh đi, suy nghĩ lan man.
Cuối cùng, tôi kết luận rằng Hạ Khai không yêu tôi!
Tôi định đóng gói hành lý, chuẩn bị ly thân!
Hạ Khai đành phải giằng lấy chiếc vali của tôi.
"Anh lo em sẽ phải chịu đựng, khi em sinh Cầu Cầu, anh suýt nữa thì ngất, nếu lần này lại như vậy, anh sợ em phải trải qua cơn đau một lần nữa."
Nghe những lời này, tôi mới yên tâm.
"Nhưng em vẫn muốn có một cô con gái, như một búp bê, thơm tho và ngọt ngào."
Hạ Khai.
"Anh cũng muốn."
Và thế, sau bảy tháng, tôi sinh ra một cô con gái mũm mĩm trắng trẻo.
Cầu Cầu nắm tay em gái, cười híp cả mắt.
Sau khi tôi sinh xong được đẩy ra, Hạ Khai liên tục quanh quẩn bên cạnh tôi, sợ rằng tôi sẽ cảm thấy không thoải mái ở đâu đó.
Nhìn thấy anh như vậy, làm sao tôi còn có thể không chắc chắn rằng anh thực sự yêu tôi?
Anh thấy tôi cứ nhìn mình, thì nhẹ nhàng hôn lên tay tôi, sau đó nói ra lời mà hàng ngày đều nói với tôi:
"Anh yêu em, vợ yêu."