"Vãi chưởng?"
Triệu Nhược Minh lập tức bật dậy trong không gian ý thức.
Hệ thống nhanh chóng kiểm tra và ổn định huyết áp của cô, tránh để ký chủ bị căng thẳng quá mức.
Triệu Nhược Minh xoa thái dương, đi vòng vòng trong không gian ý thức, hỏi: “203, có phải tôi bị ảo giác rồi không? Có phải bị ảo giác rồi không?”
203 hoảng hốt, vội vàng dùng 0.1 giây kiểm tra toàn diện cho Triệu Nhược Minh. Sau khi thấy mọi thứ đều bình thường, hệ thống mới thở phào một hơi
203 nói: “Cơ thể của cô cực kì khỏe mạnh, ký chủ, cô có cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?”
Triệu Nhược Minh dùng tay xoa trán: “Vậy tại sao tôi lại nghe thấy tiếng chó? Tôi còn thấy một con chó la hét về ‘25 tuổi, 45 tuổi, 75 tuổi’ nữa! Thật đáng sợ!”
203 mất 0.5 giây mới hiểu câu này.
Lúc con người kể chuyện cười thì phải có người khích lệ, thế là hệ thống phát ra âm thanh: “Ha. Ha. Ha.”
Hệ thống khích lệ không khiến Triệu Nhược Minh cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Cô tiếp tục đi vòng vòng trong không gian ý thức, miệng không ngừng chỉ trích:
“‘Cho cô lựa chọn!’ Lựa chọn cái gì? Định làm tôi cười chết hả?”
“Muốn một tình yêu chân thành tha thiết, nhưng lại không dám nói ra thân phật thật sự của mình! Người khác lừa anh thì anh chặt cả nhà người ta, còn anh lừa người khác thì chỉ phạt ba ly rượu thôi à?”
“Trời ơi!” Triệu Nhược Minh hét lên: “Sao nhân vật này lại là nam chính! Lại còn là con trai tôi?”
Hệ thống đã quen với trạng thái tinh thần điên cuồng của ký chủ, nên rất bình tĩnh trả lời: “Không sao đâu ký chủ, chỉ là con tạm thời thôi. Sau một năm là cô có thể lui rồi.”
Lời nói của hệ thống giúp Triệu Nhược Minh bình tĩnh hơn chút. Nhưng nhớ lại những lời chó má của Đoạn Kế Chi, cô lại tức giận.
“Cậu có nghe thấy hắn nói gì không? ‘Chỉ cần chút tiền là có thể…’ Tôi là cha hắn đấy! 3.3 tỷ là chút tiền à? Hắn nghĩ đây là Zimbabwe sao?!”
“Có thật Đoạn Hồng Tích gây dựng sự nghiệp trở thành tỷ phú từ hai bàn tay trắng không? Tôi thấy khẩu khí của Đoạn Kế Chi còn lớn hơn cả cha hắn nữa!”
203 bình tĩnh tiêm cho Triệu Nhược Minh một liều thuốc an thần từ Vũ Trụ Vạn Vật - loại thuốc thuần thiên nhiên, an toàn cho cơ thể.
Sau khi phun ra hết bực bội, Triệu Nhược Minh cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn hẳn, cảm xúc cũng dần bình ổn lại.
Cô ngồi xuống một lần nữa, cười lạnh.
“Cách hành xử như vậy, chỉ chứng minh rằng Đoạn Kế Chi đúng là kẻ có não nhưng vô dụng.”
“Nhưng hắn cũng không nên xúc phạm Giang Hội Y như thế mới phải.”
“Sỉ nhục người phụ nữ mình yêu, chỉ có thể chứng minh rằng hắn là kẻ hèn hạ, thấp kém.”
Triệu Nhược Minh lắc đầu: “Tính cách Giang Hội Y rất kiêu ngạo, tôi đoán chưa chắc cô ta đã tha thứ cho hắn đâu. Mối quan hệ giữa họ chắc chắn sắp tan rồi, hệ thống, có cách nào cứu vãn được không?”
203 im lặng một lúc rà soát nội dung.
203 trả lời: “Ký chủ, cô nên xem xong trước đã.”
[Giang Hội Y nghe những lời đó, toàn thân cứng đờ.
Trên mặt cô hiện lên biểu cảm đau khổ, nhìn Đoạn Kế Chi với đôi mắt đỏ ngầu.
“Sao anh lại sỉ nhục em như vậy? Sao anh lại đối xử với em như thế?”
Giọng nói của cô nghẹn ngào, run run, như một chú chim én sắp rơi xuống.
“Còn tôi thì sao!” Đoạn Kế Chi gầm lên còn lớn hơn cả cô: “Cô có biết tôi đã trải qua những ngày tháng như thế nào không!”
Giọng Đoạn Kế Chi cũng nghẹn ngào: “Tôi tìm khắp Hải Thành nhưng không tìm thấy cô! Chỉ có thể cố gượng cười trong lễ cưới của cha tôi, làm như không có chuyện gì xảy ra!”
“Tôi đã nghĩ hàng ngàn, hàng vạn khả năng... rồi cuối cùng, tôi lại gặp mẹ kế của mình trên lầu.”
Đoạn Kế Chi cười buồn bã: “Tôi tìm thấy người phụ nữ tôi yêu nhất, nhưng khi tìm thấy cô ấy, cô ấy đã là mẹ kế của tôi rồi.”
Mắt Đoạn Kế Chi đỏ hoe, nhìn Giang Hội Y, nhẹ nhàng nói: “Em muốn anh phải làm sao bây giờ, Oái Oái?”
Tiếng “Oái Oái” này hoàn toàn làm sụp đổ bức tường phòng vệ trong tâm trí Giang Hội Y. Cảm giác xấu hổ bao trùm lấy cô, Giang Hội Y không thể kiềm chế tình cảm và tình yêu trong lòng nữa, khóc lớn: “A Quý!”
Cô lao vào vòng tay của Đoạn Kế Chi.
Đoạn Kế Chi cũng không thể kìm nén tình yêu trong lòng, lúc này hắn siết chặt Giang Hội Y trong vòng tay mình, như thể muốn hòa cô vào máu thịt.
Giọng nói của hắn khàn đặc: “Oái Oái…”
Giang Hội Y khóc đến ướt hết vạt áo của Đoạn Kế Chi, cô ôm chặt lấy hắn, khóc nấc, liên tục lặp lại: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi xin lỗi xin lỗi…”
Hai người ôm chặt lấy nhau. Khoảnh khắc này, thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Rất lâu, rất lâu sau đó, Giang Hội Y mới ngừng khóc.
Đoạn Kế Chi từ từ đẩy mẹ kế của mình ra, cúi đầu nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô.
Giang Hội Y sợ hãi trước hành động đẩy xa này của hắn, cô bám chặt lấy hắn không chịu buông tay.