Lúc hắn ngã qua người Đoạn Hồng Tích, một bàn tay ấm áp mạnh mẽ đã kịp thời giữ chặt cánh tay Đoạn Kế Chi lại, cứu hắn khỏi bị ngã.
Bàn tay ấy có sức mạnh, Đoạn Kế Chi theo bản năng nhìn về phía chủ nhân của cánh tay, bắt gặp đôi mắt ấm áp mỉm cười.
"Ba!"
Đoạn Hồng Tích cười nói: “Sao lại bất cẩn như vậy?”
Nhìn vào đôi mắt bao dung và tràn đầy hạnh phúc kia, một nỗi đau gần như xé lòng cùng áy náy trào dâng trong l*иg ngực Đoạn Kế Chi.
“Ba, con…”
Con gì đây? Hắn không nói nên lời, chỉ cảm thấy rối bời.
Triệu Nhược Minh nhìn Đoạn Kế Chi, lập tức nhận ra tên này chắc chắn đã gặp nữ chính rồi.
Sao lại thế này? Chẳng phải nói nam chính là người lạnh lùng cao ngạo, không lộ cảm xúc sao? Bộ dạng mất hồn mất vía này chẳng giống như trong miêu tả chút nào.
Không đợi Triệu Nhược Minh suy nghĩ nhiều, phía sau lại vang lên tiếng bước chân lảo đảo.
Triệu Nhược Minh quay đầu lại, thấy một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, dung mạo tuyệt đẹp, đang đứng chân trần trên bậc thang, ngơ ngác nhìn về phía mình.
Không đúng, cô ta không nhìn "ông", mà là nhìn người đứng sau "ông".
Là Đoạn Kế Chi!
Có dưa ăn!!! Gương vỡ lại lành! Tình nhân sau bao năm gặp lại biến thành mẹ con!
Trong lòng Triệu Nhược Minh kích động như con khỉ nhảy nhót, nhưng nghĩ đến hình tượng yêu đương não tàn của Đoạn Hồng Tích, cô cố gắng kiềm chế không quay lại xem con trai.
Triệu Nhược Minh bước nhanh tới bên Giang Hội Y, nắm lấy tay cô ta, thể hiện sự lo lắng.
“Y Y! Sao em lại ở đây? Sao sắc mặt em kém vậy?”
Vừa bị chạm vào tay, sắc mặt Giang Hội Y trở nên trắng bệch, cảm giác buồn nôn dâng trào trong lòng.
Gần như là phản xạ, cô ta hung hăng hất tay Đoạn Hồng Tích ra!
Triệu Nhược Minh bị hất tay đau điếng, lại thấy Giang Hội Y, ây chà, cô ta thậm chí còn không liếc Đoạn Hồng Tích lấy một cái, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn Đoạn Kế Chi, bộ dạng gần như sắp khóc.
Triệu Nhược Minh buồn bực nói: “Hệ thống? Hệ thống?”
“Gì cơ?”
“Trong truyện gốc, có phải Đoạn Hồng Tích bị cận thị hay thiểu năng trí tuệ không? Giang Hội Y với Đoạn Kế Chi liếc mắt đưa tình rõ ràng như thế mà ông ta đến chết cũng không nhận ra sao?”
Hệ thống 203 dừng một lúc, đáp: “Theo cách nói của con người các cô thì... tình yêu là mù quáng.”
Triệu Nhược Minh cười khẩy: “Giờ tôi đã hiểu vì sao Đoạn Hồng Tích lại bỏ chạy không quay đầu rồi. Đại lão thương nghiệp mà lại biến thành một lão già đầu óc mụ mị, đến tôi cũng muốn chạy.”
Đoạn Kế Chi vẫn chăm chú nhìn Giang Hội Y. So với hai năm trước, cô xinh đẹp hơn, nhưng cũng lạnh lùng hơn nhiều.
Hai năm trước, cô ngây thơ tùy hứng, rạng rỡ sinh động. Dù có chút kiêu ngạo, nhưng cô vẫn sống động tươi tắn.
Còn bây giờ, cô đã biến thành một pho tượng lạnh lẽo.
Cô đã trải qua những gì, tại sao lại biến thành như vậy? Nghĩ đến đây, Đoạn Kế Chi đau lòng đến mức không thở nổi.
Triệu Nhược Minh buộc phải lên tiếng cắt ngang ánh mắt đầy tình cảm của họ... không còn cách nào khác, hiện đã giữa trưa, theo diễn biến trong nguyên tác, chiều nay nam nữ chính có một trận giao tranh kịch liệt, buổi tối còn phải liều chết dây dưa. Cô, người cha tiện nghi phải nhanh chóng hoàn thành phần diễn của mình, để nam nữ chính kịp lên sân khấu.
Triệu Nhược Minh nhìn về phía Giang Hội Y, nhưng thực chất đang đọc nội dung và lời thoại mà hệ thống cung cấp trong giao diện hư không.
[Đoạn Hồng Tích quỳ một gối trước mặt Giang Hội Y, đôi tay lớn xoa đôi giày cao gót ánh bạc như ánh trăng của cô, hết sức dịu dàng tháo giày cho Giang Hội Y. Khi nhìn mắt cá chân mịn màng, trong đôi mắt già nua của ông ta thoáng qua một tia si mê được che giấu kỹ lưỡng.]
Được, quỳ một gối xuống…
Triệu Nhược Minh làm theo chỉ dẫn hệ thống, gượng gạo quỳ một gối xuống bậc thang.
Được, đôi tay lớn xoa…
Đôi tay lớn xoa…
Đôi tay lớn…
Ơ? Giờ phải xoa cái gì đây?
Triệu Nhược Minh nhìn qua lời thoại, suýt chút nữa chửi ầm lên.
“XXXX, con m* nó hệ thống! Cậu viết lời thoại có thể nào khảo sát thực tế một chút không?!”
Mẹ kiếp! Giang Hội Y hiện tại đang chân trần! Cô ta có đi giày nữa đâu!
Lúc này, Triệu Nhược Minh quỳ một gối trên bậc thang, nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của Giang Hội Y.
Phía trên bậc thang là Giang Hội Y với khuôn mặt tái nhợt, phía dưới là ba đứa con trai đang ngơ ngác nhìn.
Triệu Nhược Minh cứng đờ, bàn tay lớn treo lơ lửng phía trên chân Giang Hội Y. Không khí như đông đặc lại.
Nếu trên thế giới có biếи ŧɦái, vậy thì hình tượng đó chắc chắn đã được hiện thực hóa thành Đoạn Hồng Tích lúc này.
203 cũng đơ một lúc: “Xin lỗi ký chủ, tình tiết diễn biến là tự động chạy. Tôi sẽ tắt đi, chuyển sang chế độ thủ công.”