Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 50

Nàng chán ghét A Hảo vừa đến đã được mọi người yêu thích, càng ghét hơn những lời nửa thật nửa giả trong miệng A Hảo. Nàng muốn tỏ ra không thèm nghe chuyện của họ, cố ý ưỡn thẳng lưng, chỉnh lại nếp váy. Nàng xoa bóp cổ tay mỏi nhừ, cởi ngọc bội trên eo xuống, huơ huơ trước cửa sổ.

Ngọc bội chạm hình đốt trúc quấn cành, soi ra ngoài nắng ánh lên màu xanh biếc thăm thẳm óng ánh như một vũng ánh sáng, phản chiếu lên mặt bàn.

“Ơ, ngọc này xanh thế…” A Na Côi giả bộ thốt lên kinh ngạc.

“Đàn lang về rồi!” Không ai để ý đến tiếng thốt của nàng, có người kêu lên một câu như vậy, họ chen nhau xúm quanh lan can, tranh nhau thò đầu ra, “Hôm nay Đàn lang mặc áo lam, cau mày, có vẻ không vui.”

A Na Côi tiu nghỉu một hồi, không nhịn được cũng vứt bút xuống, vọt ra chen vào đám người, kiễng chân nhìn về phía phủ họ Đàn.

Đầu người nhấp nhô không ngừng, mất rất nhiều công sức, cuối cùng A Na Côi cũng nhìn được rõ, Đàn Đạo Nhất cầm kiếm khua qua khua lại trong sân. Tuyết đọng nặng trịch trên cành trúc bị chàng vung quét bay tung khắp nơi, mù mịt che trời. Chém cành trúc lả tả đầy đất rồi, chàng ném kiếm xuống, xoay người lại, nhíu mày, ngoắc tay với đồng nô.

Một lúc sau, đồng nô dẫn mười tay thợ xây đến, không tới nửa ngày, toàn bộ tường sân từ từ được đắp cao hơn, chặn đứng ánh mắt dòm ngó đến từ biệt viện.

Đám A Hảo buồn bã muốn chết, A Na Côi xoay người, che miệng cười trộm.

Vì những lời A Hảo nói, niềm yêu thích của A Na Côi đối với Đàn Đạo Nhất lại nhạt đi. Ngày hôm sau chạm mặt Đàn Đạo Nhất ở chỗ Đàn Tế, nàng nghiêm mặt, cau mày, một lòng một dạ nghe Đàn Tế dạy bảo, cứ như hoàn toàn không nhìn thấy Đàn Đạo Nhất.

Từ một con nhóc man di bị mang ra bán ở chợ môi giới Tuy Dương, nàng được Đàn Tế nuôi thành một cô nương xinh đẹp trắng trẻo. Tóc đen bóng, lớp áo lông chồn dày mịn làm nổi bật khuôn mặt như nắm tuyết, khóe môi hơi nhếch lên cong cong, đỏ mọng lung linh.

Vừa nhìn thấy nàng, Đàn Đạo Nhất liền không dời được mắt, ánh mắt bất giác đậu lên môi nàng, chàng nhìn mà thất thần.

May mà mấy hôm nay Đàn Tế đang giận chàng, lười ngó ngàng nhiều đến chàng, “Đã chuẩn bị xong quà lễ cho Tạ gia chưa? Bao giờ đi đưa?” Đàn Tế ngắm nghía chữ của A Na Côi, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, hỏi.

“Trưa nay ạ.” Đàn Đạo Nhất hoàn hồn.

“Đi đi.”

Đàn Đạo Nhất đành lề rề đi ra ngoài, mắt vẫn nhìn A Na Côi. A Na Côi dứt khoát quay mặt đi, cho chàng một trái đầu. Chịu đựng xong một hồi thao thao bất tuyệt của Đàn Tế, A Na Côi rầu rầu đi ra, lúc bước qua cổng tròn, chợt thấy cổ mát lạnh, quay đầu lại nhìn, thấy Đàn Đạo Nhất vén cành trúc đi đến trước mặt.

“Nhu Nhu.”

“Tên muội không phải Nhu Nhu.” A Na Côi hất mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía trước. Nàng đi sang trái, Đàn Đạo Nhất cũng đi sang trái, nàng bước sang phải, Đàn Đạo Nhất cũng bước sang phải, đâm lung tung một hồi, ngẩng đầu lên, đã đến sân của Đàn Đạo Nhất. Mặt tường mới cất cao lên nom vô cùng bắt mắt, A Na Côi trông thấy bức tường này, nhịn không được nghĩ đến A Hảo, nghĩ đến A Hảo nàng lại phát cáu. Nàng giậm chân đứng lại, khóe mắt lóe ánh khinh thường, “Huynh cũng hôn A Hảo?” Ma xui quỷ khiến, nàng đưa mắt dò xét chàng từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, ngẫm nghĩ những lời bát nháo A Hảo nói kia.

“Cái gì?” Đàn Đạo Nhất chẳng hiểu ra sao, “A Hảo là ai?”

A Na Côi bật cười ha hả. Đến tên nàng ta Đàn Đạo Nhất còn chẳng nhớ rõ, quả nhiên là A Hảo bịa đặt vớ vẩn. Mắt mày nàng giãn ra, khóe môi đỏ au lại bĩu bĩu, tay vươn ra sau cổ Đàn Đạo Nhất, “Đạo Nhất ca ca,” Nàng ngang ngược nói, “Huynh chỉ được hôn một mình muội.”

Nàng vừa làm nũng, toàn thân Đàn Đạo Nhất đã nhũn ra, nương cành trúc che khuất thân mình, vừa định cúi người lại lần nữa hôn má thơm, đám gia nô đã mồm năm miệng mười ùa vào sân viện, “Chủ nhân bảo lang quân đi nhà họ Tạ đưa lễ ngay bây giờ.”