Cao Đại Tráng và Lý Tú – vợ chồng nhà họ Cao – vốn là những người hay nói khoác nhưng làm việc chẳng ra gì. Dù trong lòng họ chẳng có gì đặc biệt nhưng họ luôn tự hào vì đã đổi được con gái của An gia, tin rằng sớm muộn gì nhà mình cũng sẽ nhờ An Mỹ Vân mà trở thành gia đình thuộc giai cấp công nhân. Chính vì vậy, họ không ít lần đắc tội với người khác.
Giờ đây, những người từng nghi ngờ về sự thật cũng đang bàn tán, trong khi những ai có mối thù oán với nhà họ Cao thì đang đứng nhìn xem trò cười.
Từ cổng làng đến nhà họ Cao, mọi ngõ ngách đều chật kín người đứng xem, thậm chí nhiều người từ các làng lân cận cũng kéo đến hóng hớt.
Cao Đại Tráng đứng trong sân với nét mặt trầm ngâm, ánh mắt thường xuyên liếc ra ngoài, không khó để nhận ra trong ánh mắt ấy còn có chút sợ hãi.
Lý Tú đi tới đi lui trước mặt chồng, miệng không ngừng càu nhàu: "Phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm gì đây? Đều tại con nhỏ Tiểu Thảo đáng chết kia, sao nó biết được mình không phải con ruột của chúng ta? Sao nó chưa bị đánh chết đi? Còn chạy trốn quay lại nữa... Lý hói đầu kia đúng là vô dụng, ngay cả một đứa con gái cũng không trông coi nổi, còn để nó chạy thoát..."
Cao Đại Tráng bị vợ lải nhải đến mức khó chịu, quát nhỏ: "Bà thôi lải nhải đi. Giờ nói những chuyện đó còn ích gì nữa, nghĩ cách thoát thân mới là quan trọng."
"Tôi cũng biết thế! Nhưng biết làm sao bây giờ?" Lý Tú bật khóc, đột nhiên mắt sáng lên, nói: "Chồng à, hay chúng ta đi tìm Mỹ Vân?"
Lúc tráo đổi đứa trẻ chính là để cho con mình có cuộc sống tốt hơn. Nhờ con gái của An gia mà gia đình họ đã sống sung sướиɠ nhiều năm nay.
Bây giờ, có lẽ chính là lúc cần cô ta giúp đỡ.
“Chuyện này làm ầm ĩ lên, ngày tháng của Mỹ Vân e là cũng không dễ chịu. Chúng ta có thể không làm phiền nó, tốt nhất là không nên gây rắc rối cho nó. Còn có Đại Lâm và Nhị Muội, dù sao chúng ta cũng phải để lại cho mình một con đường lui, không thể để cả nhà cùng rơi vào hoàn cảnh khó khăn.”
Cao Đại Tráng nói, ánh mắt ánh lên chút lo lắng, rồi nhìn Lý Tú tiếp tục nói: “Mẹ của bọn trẻ, chúng ta sống cả đời này, nhiều lần tính toán cũng chỉ là vì con cái, bà nói có phải không?”
Lý Tú nhìn ánh mắt của chồng cảm thấy rùng mình. Những lời lẩm bẩm của bà ta cũng im bặt, trong giây lát không gian trở nên yên lặng.
Hai người sống với nhau mấy chục năm, cuối cùng cũng hiểu nhau một phần.
“Ông nói đúng, tất cả cũng là vì con cái. Trong lòng ông nghĩ thế nào thì cứ nói thẳng ra, đừng úp úp mở mở.” Lý Tú nói, giọng có phần mệt mỏi rồi bà ta ngồi phịch xuống bậc cửa.
Cao Đại Tráng dù cũng không nỡ, nhưng vẫn nói: “Chỉ có thể trách Mỹ Vân và bà trông quá giống nhau, còn con bé Tiểu Thảo kia thì lại giống hệt mẹ ruột của nó. Chỉ cần có mắt, ai cũng có thể nhận ra. Chúng ta không thể phủ nhận được nữa. Chuyện đến nước này, chỉ có một người nhận hết trách nhiệm. Nếu không khi họ truy cứu đến cùng, cả nhà chúng ta sẽ...”