Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 4.21: Khu nghỉ dưỡng (2)

Vừa thấy cô, Tả Lam nhiệt tình tiến lại gần, nói: “Chị đến ăn cơm à? Để tôi mời nhé… Hôm trước Dương Giai đến phòng chị tìm, sao chị không có chút động tĩnh gì thế? Lúc đó không có ở phòng à?”

Tɧẩʍ ɖυng mơ màng nhớ lại, khi cô đang ngủ mơ mơ màng màng, hình như có tiếng gõ cửa, nhưng sau đó cô không nghe thấy nữa.

Cô liếc nhìn Tả Lam một cái, nói: “Cô đã nói cho Dương Giai biết tôi ở đâu à?”

Tả Lam nhíu mày: “Làm sao có thể! Là Dương Giai tự hỏi thăm vài người chơi rồi tìm đến chị.”

Vài người chơi…

Tɧẩʍ ɖυng lập tức nghĩ đến mấy người Bành Tiến.

Cô không giận vì chuyện nhỏ nhặt này, nhưng vốn đã không thích Bành Tiến, cô thầm quyết định sẽ chuyển nhà, chọn một căn phòng lớn hơn để ở.

Dù sao giờ cô cũng không thiếu tiền.

Tả Lam đi theo sau cô, hỏi: “Chị không tò mò tại sao cô ta tìm chị sao?”

Tɧẩʍ ɖυng thờ ơ: “Chắc là vì thẻ hồi sinh.”

Vừa về đến phòng, cô đã cất kỹ thẻ hồi sinh. Thẻ hồi sinh giống như thẻ cấp S, được lưu trữ trong đầu.

Điểm khác biệt với thẻ cấp S là thẻ hồi sinh có thể chuyển nhượng.

Tả Lam gật đầu, nghiến răng nói: “Cái con đàn bà giả dối đó! Cô ta nói là muốn mua thẻ hồi sinh của chị để sau này giúp đỡ tôi. Thật nhảm nhí! Cô ta rõ ràng là định lấy thẻ hồi sinh để ép anh tôi cưới cô ta!”

Tả Lam chớp chớp mắt, thân mật ôm lấy cánh tay Tɧẩʍ ɖυng: “Quan hệ của chúng ta không tệ, đúng không? Nếu chị định bán thẻ hồi sinh thì nên ưu tiên bán cho tôi trước nhé?”

Tɧẩʍ ɖυng hất tay Tả Lam ra: “Đừng cản tôi lấy đồ ăn.”

Tả Lam không từ bỏ, tiếp tục bám lấy cô: “Lâm Mi, chị mạnh hơn tôi, tôi cần thẻ hồi sinh hơn. Chị không cần tiền à? Chị cứ ra giá, bán thẻ cho tôi nhé? Chúng ta đã nói với nhau rồi mà, chị sẽ không tranh thẻ hồi sinh với anh tôi mà.”

“Tôi chưa từng đồng ý.”

Tɧẩʍ ɖυng bê một đống đồ ăn, ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn.

Tả Lam có chút lo lắng, nói: “Nhưng mà…”

Tɧẩʍ ɖυng đáp: “Tôi sẽ không cho các cô thẻ hồi sinh lúc này đâu.”

Tả Lam "a" lên một tiếng, có vẻ không vui, nhưng cũng không nói thêm gì.

Dù sao thì thẻ hồi sinh rất quan trọng đối với mọi người, hơn nữa thẻ đó không phải do Tɧẩʍ ɖυng cướp, mà là Quỷ vương tặng cô.

Tɧẩʍ ɖυng tiếp tục nói: “Tuy nhiên, nếu cô chết, nhà cô cần đến thẻ hồi sinh, lúc đó nếu thẻ vẫn còn trong tay tôi, tôi sẽ cứu cô.”

Tɧẩʍ ɖυng cũng không cần đến thẻ hồi sinh nên mới nói vậy.

Không trực tiếp cho Tả Lam thẻ hồi sinh là vì cô thích nắm giữ quyền kiểm soát trong tay mình.

Tả Lam vui mừng ôm lấy Tɧẩʍ ɖυng: “Cảm ơn, cảm ơn chị! Sau này nếu chị cần gì cứ đến nhà tìm tôi.”

"Tɧẩʍ ɖυng đẩy Tả Lam ra, vừa ăn vừa nói: “Tôi sắp chuyển nhà, không ở phòng 209 nữa. Khi nào chuyển xong gặp lại cô, tôi sẽ nói cho nhà cô biết tôi ở đâu.”

Tả Lam nhiệt tình đề nghị: “Chuyển đến ở với bọn tôi đi!”"

“Tôi thích sống một mình.”

“Vậy chị dọn qua ở cạnh nhà tôi nhé! Tiền nhà cứ để nhà tôi lo!”

Tɧẩʍ ɖυng hiểu rằng Tả Lam nói vậy là vì thẻ hồi sinh nên cô đồng ý.

Giờ cô có thể sống một cuộc sống bao ăn bao ở rồi.

Tả Lam sốt sắng giúp Tɧẩʍ ɖυng chuyển đến khu biệt thự.

Khu biệt thự nằm trong tòa nhà khách sạn, nhưng lại giống như một thế giới ngoài trời, với bầu trời xanh trên đầu và có thang máy lơ lửng để tiếp tục đi lên các tầng trên.

Tɧẩʍ ɖυng để Nhu Nhu trong túi áo mình khi chuyển nhà.

Nhu Nhu nhỏ bé, chỉ được ngăn cách bởi một lớp vải mỏng, nằm sát bụng cô, toàn thân đều cảm nhận được hơi ấm và làn da mềm mại của cô... Nó lại run rẩy, chuyển sang màu hồng.

Tɧẩʍ ɖυng rất vui mừng khi nhìn thấy chú chó Samoyed của nhà Tả Lam ở khu biệt thự.

Hóa ra ở đây có thể nuôi thú cưng!

Tả Lam giải thích rằng thú cưng chỉ được nuôi trong khu biệt thự và không thể rời khỏi sân. Nếu chủ nhà chết, thú cưng cũng sẽ bị gϊếŧ theo.

Tả Lam tưởng rằng Tɧẩʍ ɖυng thích chó, nên đẩy chú chó về phía cô: “Nó tên là Bối Bối, rất ngoan, chị có muốn chạm thử không?”

Nhu Nhu trong túi của Tɧẩʍ ɖυng nghe thấy vậy, ánh mắt lạnh lẽo như muốn lao ra xé nát Tả Lam và con chó kia.

Bốn chân nó ôm chặt tay của Tɧẩʍ ɖυng, không cho cô lấy tay ra, không cho phép cô chạm vào thú cưng của người khác.

Tɧẩʍ ɖυng nhận ra ý đồ của Nhu Nhu, dùng ngón tay gãi nhẹ bụng nó, khiến nó cuộn tròn quanh tay cô, bật cười: “Tôi không chạm đâu, tôi cũng có thú cưng, chỉ hỏi thử thôi.”

Tɧẩʍ ɖυng lấy Nhu Nhu bé xíu ra.

Tả Lam vui mừng kêu lên: “A! Đây là con gì thế! Dễ thương quá trời!”

Cô ấy đưa tay định chạm vào Nhu Nhu.

Nhu Nhu lập tức đưa móng vuốt ra, tiếng xé gió sắc bén vang lên trong không khí.

May mắn là Tɧẩʍ ɖυng nhanh tay, không để Nhu Nhu làm Tả Lam bị thương.

Nó định tấn công thẳng vào cổ của Tả Lam, chỉ cần một cú móng vuốt có thể xé rách cổ của cô ấy.

Tɧẩʍ ɖυng không ngờ Nhu Nhu lại trở nên hung dữ như vậy, vuốt ve lưng nó, nói: “Hình như Nhu Nhu không thích tôi chạm vào con chó khác, cũng không thích ai chạm vào nó.”

Nhu Nhu ngước lên nhìn cô, sau đó gật đầu.

Khuôn mặt tỏ vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu.

Tả Lam, người suýt nữa bị móng vuốt làm bị thương: “...”

Tɧẩʍ ɖυng cùng Nhu Nhu dọn đến khu biệt thự ở.

Dương Giai cũng sống trong khu này. Trong thời gian Tɧẩʍ ɖυng nghỉ ngơi, gần như ngày nào Dương Giai cũng đến tìm cô, muốn trò chuyện.

Nhưng Tɧẩʍ ɖυng chẳng bao giờ để ý đến cô ta.

Năm ngày sau, đúng nửa đêm, trò chơi mới bắt đầu.