Bạch Nguyệt Quang Của Boss Game Kinh Dị

Chương 3.54: Hồi ức đẫm máu

Mất một lúc lâu mới có người mở cửa.

Nhϊếp Thi San thấy toàn thân Tɧẩʍ ɖυng đầy máu, giật mình hoảng sợ, sau đó bình tĩnh lại, nói: "Vừa rồi bà Tiền quay lại, đã nói rõ chuyện của Tiểu Lan với cô Vương. Năm đó, đúng là Tiểu Lan bị Mai Nhậm Hành gϊếŧ, giờ thi thể của cô bé đang ở trong cái vại tại nhà bà Tiền."

Tɧẩʍ ɖυng bước vào nhà, Nhϊếp Thi San theo sau, nói tiếp: "Bà Tiền khuyên cô Vương nhìn thẳng vào sự thật, bảo cô ấy thuận theo Mai Nhậm Hành. Bà ta còn nói năm đó Mai Nhậm Hành định biến Tiểu Lan thành một đồng tử, nhưng vì cô Vương tạo nghiệp quá nhiều, báo ứng giáng xuống Tiểu Lan, nên cô bé không thể trở thành đồng tử, chỉ có thể là một quỷ hồn bình thường."

"Cô Vương tức giận định ra tay thì năm quỷ hồn đó đột nhiên xuất hiện, làm cả cô và bà Tiền đều sợ ngất xỉu."

Tɧẩʍ ɖυng nhìn hai người ngã trên ghế sofa, lại nhìn năm quỷ hồn ra vẻ vô tội: "..."

Tiểu Lan mím môi: "Bọn con chỉ định đến để can ngăn thôi mà..."

Tɧẩʍ ɖυng hỏi: "Con không trách bà Tiền sao?"

Tiểu Lan buồn bã nói: "Bà ấy không gϊếŧ con. Khi Mai Nhậm Hành định bỏ rơi con, bà ấy đã thu gom hài cốt của con, cất giữ lại."

"Bà Tiền thực ra không xấu, chỉ là bà ấy... quá hồ đồ."

Ân oán giữa bà Tiền và nhà họ Vương, đó là chuyện của họ.

Tɧẩʍ ɖυng không tiện nói gì thêm.

Tɧẩʍ ɖυng tập hợp Quảng Thịnh Gia, Văn Lộ và Nhϊếp Thi San, kể cho họ nghe về chuyện của Mai Nhậm Hành, gia đình Trương Ái Hoa và đám trẻ kia.

Ba người Quảng Thịnh Gia tức giận đến đỏ mặt.

Nhϊếp Thi San phẫn nộ nói: "Đi, chúng ta gϊếŧ gã đi!"

Tɧẩʍ ɖυng: "Tôi đã gϊếŧ gã rồi. Giờ chúng ta cần làm là đào hết xương cốt trong tường ra, đặt cạnh đống thịt ở phòng 402, để bố của Trương Tiểu Ngọc đến gặp cô bé, hóa giải oán hận của cô bé, cho đám trẻ rời đi."

"Tôi đoán bố của Trương Tiểu Ngọc chính là ông nội bị bệnh nặng của Tiểu Trương."

Nhϊếp Thi San đảo mắt liên tục, nói: "Nhưng nếu theo như cô nói thì khi chúng ta bước vào tòa nhà này, chẳng phải chúng ta đã xuyên không về thế kỷ trước rồi sao? Chúng ta và Tiểu Trương không ở cùng một thời không, làm sao liên lạc với cậu ấy được?"

Tɧẩʍ ɖυng: "Chúng ta đào xương trước, vừa đào tôi vừa giải thích cho mọi người."

Bốn người lục tìm một lúc trong nhà bà Tiền để kiếm công cụ, sau đó ra ngoài đào xương.

Những quỷ hồn trẻ con ngồi chồm hổm trên cầu thang, ngây thơ nhìn họ.

Xương cốt đã bị nhét vào tường, nhưng tường ở đây đều đã mục nát, dễ dàng đập vỡ, vì vậy việc đào xương không khó khăn lắm.

Tɧẩʍ ɖυng bắt đầu giải thích về thế giới này: "Đây không phải là một thời không khác. Nó giống như một thế giới nhỏ, riêng biệt, thuộc về tòa nhà này. Thời đại ở đây là thế kỷ trước, nhưng thời gian ở đây lại hỗn loạn."

Đó cũng là lý do vì sao ban ngày Tɧẩʍ ɖυng có thể nghe thấy tiếng Trương Tiểu Ngọc bị hành hạ, dù thực ra cô bé đã trở thành "Ngọc Đà Quan Âm".

Nơi này giống như một thế giới hình thành dựa trên oán hận của Trương Tiểu Ngọc, nhưng lại tồn tại khách quan, không chịu ảnh hưởng bởi suy nghĩ chủ quan của cô bé.

"Điều duy nhất khiến tôi hoang mang thực ra là cái máy cassette trên gác xép. Nó rõ ràng thuộc về thế giới của Tiểu Trương, nhưng lại tự động phát nhạc."

Tɧẩʍ ɖυng có một suy đoán đầy bi thương, nhưng chưa liên lạc được với Tiểu Trương nên cô không dám chắc.

Bốn người bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng đào hết xương cốt đưa về phòng 402.

Nhưng Trương Tiểu Ngọc vẫn chưa gặp bố, oán hận chưa tiêu tan, cửa lớn vẫn bị phong tỏa, lũ trẻ cũng không thể ra ngoài.

Trở về phòng 302, Tɧẩʍ ɖυng suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Chắc chắn trò chơi này sẽ cho chúng ta điều kiện để vượt qua. Có phải đồ dùng để liên lạc với Tiểu Trương đã được đưa cho chúng ta rồi?"

Ba người Quảng Thịnh Gia đều lắc đầu.

Đến lúc này, họ sẽ không giấu giếm nữa.

Người duy nhất có khả năng giấu giếm chính là...

Tɧẩʍ ɖυng nhìn về phòng của Đồng Hoán, xông vào đó, tìm thấy chiếc vali.

Chiếc vali đã bị khóa, Tɧẩʍ ɖυng dùng dao phay chặt nó ra.

Quả nhiên, trong vali có một chiếc điện thoại nhưng đang tắt nguồn.

Tɧẩʍ ɖυng bật điện thoại lên, trong danh bạ có một số tên là "Tiểu Trương."

Cô gọi ngay cho số đó.

Đầu dây bên kia quả nhiên là Tiểu Trương.

Tɧẩʍ ɖυng hỏi thăm vài câu rồi hỏi: "Ông cụ nhà cậu giờ sức khỏe ra sao?"

Tiểu Trương im lặng một lúc, rồi thở dài: "Ông cụ nhà tôi bị lẫn, ngay ngày mấy người vào tòa nhà đó, ông tôi được đưa đến bệnh viện nhưng lại trốn ra ngoài, nói muốn mua bánh rán cho cô của tôi. Cô tôi thích ăn bánh rán trước cổng bệnh viện, nhưng cuối cùng ông bị ngã từ tầng trên xuống… Mà cô tôi đã mất nhiều năm rồi, haizz..."

Tɧẩʍ ɖυng cảm thấy có gì đó mềm mại trong lòng.

Suy đoán đầy bi thương của cô đã trở thành sự thật.