Nuôi Một Chú Sói Nhỏ

Chương 1: Lăn xuống vách núi

“Hạ Thiệu Thừa!” Lục Vân Trạch nhíu chặt mày, sắc mặt không được tốt lắm. Hai tiếng trước, cậu bị ép lên chiếc xe này, xe đã lái ra khỏi đường cao tốc Thượng Hải hồi lâu. "Cậu bị làm sao thế? Sao đột nhiên lại vội vàng rời đi như thế?"

Từ khi học đại học bị Hạ Thiệu Thừa nhìn trúng, cậu đã sống ở biệt thự ở Thượng Hải được ba năm. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ sống ở đó cả đời, dành cả đời để đấu tranh với người đàn ông độc đoán và vô lý này. Nhưng hôm nay Hạ Thừa Thiệu vội vàng nói rằng hắn muốn đi Hồng Kông...

Cậu mím môi nhìn người đang lái xe bên cạnh, một vết sẹo đặc biệt rõ ràng chạy qua tóc hắn, kéo dài đến giữa lông mày. khuôn mặt vốn đẹp trai bỗng trở nên vô cùng hung dữ. Cậu vẫn luôn biết Hạ Thừa Thiệu là một tên xã hội đen, dù làm ăn hay kết bạn; nhưng cậu đã an nhàn quá lâu, cho rằng người đàn ông này đã dần dọn dẹp lối sống bẩn thỉu của mình và bắt đầu học cách cư xử của một người chính đạo.

“Tôi chọc tức anh.” Hạ Thừa Thiệu tiếp tục lái xe với tốc độ cao, nhìn chằm chằm về phía trước, đồng thời thỉnh thoảng quét qua gương chiếu hậu để tránh có xe nào đuổi theo. Đường lên dốc không dễ lái, màn đêm cũng che khuất rất nhiều tầm nhìn, nhưng hắn vẫn không giảm tốc độ, “Xin lỗi, Vân Trạch, đợi đến khi đến Hồng Kông dàn xếp ổn thỏa rồi tôi mới nói chi tiết được. Chúng ta ở đây không an toàn, lần này người này muốn gϊếŧ tôi, tôi sợ anh sẽ xảy ra chuyện..."

Trong lòng Lục Vân Trạch đột nhiên thắt lại, không thể tin quay đầu nhìn hắn.

Cậu chưa từng nghe thấy Hạ Thừa Thiệu nói như vậy? Người đàn ông này không phải luôn kiêu ngạo sao?

Hắn khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mười mấy tuổi đã vào ngục giam ba lần. Sau đó, hắn trở nên giàu có nhờ kinh doanh trên đường phố. Hắn kết giao với một đám người có thế lực lại đến Thượng Hải kinh doanh. Dùng chính lời hắn nói, chính là chưa từng biết sợ. Nhưng hôm nay hắn lại nói hắn sợ.

“Cậu rốt cuộc…” Lục Vân Trạch mở miệng, muốn hỏi rốt cuộc là đã chọc phải người nào, tại sao lại rơi vào tình cảnh sinh tử như vậy. Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu, cậu chợt nhận thấy sắc mặt Hạ Thừa Thiệu đột nhiên thay đổi, vừa lái xe với tốc độ cao vừa bẻ lái thật mạnh. Quán tính tức thời khiến Lục Vân Trạch đập mạnh vào cửa xe. Nếu không có dây an toàn, có lẽ cậu đã bị văng thẳng từ ghế ra phía sau. Khuôn mặt cậu tái nhợt, muốn hỏi chuyện này là sao, nhưng đúng lúc này, một chiếc xe tải màu đen hạng nặng không có biển số lao thẳng vào chỗ đậu xe của họ và đẩy chiếc xe lao thẳng ra khỏi đường.

Lúc này, Lục Vân Trạch chỉ có thể trợn to mắt nhìn Hạ Thừa Thiệu lao vào người mình.

Chiếc xerơi xuxe lập tứcg vực trong giâuống dữ dội. Dù đã bung hết túi khí nhưng vẫn không thể ngăn chiếc xe biến dạng và vỡ kính. Dây an toàn siết chặt họ trên ghế. Lục Vân Trạch bị Hạ Thừa Thiệu ôm vào lòng, nhưng lăn lộn trong bóng tối khiến câu không thể nói được gì. Lúc này cậu thậm chí không nhìn rõ mặt đối phương, cậu chỉ biết toàn thân đều là đau nhức do va đập.

Cành cây cào vào má cậu, cơn đau nhỏ khiến tim Lục Vân Trạch đập nhanh hơn. Lúc này, cậu căn bản không thể nghĩ tới tình huống gì, chỉ biết bọn họ đã lăn xuống vách núi.

Tuy nhiên, chỉ mất hơn mười giây để lăn xuống.

Chiếc xe cuối cùng đã cán qua một thân cây chết khô và nằm nghiêng bên sườn núi. Cũng vào lúc này, Lục Vân Trạch nghe được một âm thanh trầm đυ.c, khiến cậu đặc biệt bất an, giống như có thứ gì đó bị đẩy ra. Hạ Thừa Thiệu đang ôm cậu đau đớn rêи ɾỉ, sau đó một mùi máu đặc biệt rõ ràng tràn ngập trong xe. Lục Vân Trạch hoảng sợ, sau đó lại cảm giác được dưới chân có chút ấm áp...

"Cậu bị thương à?" Cậu lập tức ngơ ngác, "Này Hạ Thừa Thiệu, Hạ Thừa Thiệu? Cậu không sao chứ? Tại sao lại toàn mùi?"

"Đợi một chút, tôi lấy điện thoại gọi 120..."

Lục Vân Trạch khó khăn lấy điện thoại ra khỏi túi, nhưng mới chỉ là mở đèn pin, cậu liền ngơ ngẩn.

Hạ Thừa Thiệu vẫn đang ôm cậu, nhưng phía sau hắn, một cành cây khô dày đặc từ cửa kính trước xe xuyên thẳng qua lưng hắn, chạm tới ngực hắn. Chỉ kém một centimet cuối cùng trước khi nó chạm vào Lục Vân Trạch. Máu đã thấm đẫm chiếc áo nhưng vẫn còn rất nhiều máu chảy ra, giống như vòi nước bị mất van. Lục Vân Trạch hoài nghi nhìn tất cả những điều này, gần như cho rằng đây là một cơn ác mộng. Cậu lại khàn giọng hét lên "Hạ Thừa Thiệu", chớp đôi mắt đã đẫm nước mang theo khóc nức nở, cậu nói:: "Đừng làm tôi sợ ... Đừng làm tôi sợ ..."

Cậu vẫn chưa quên mình nên làm gì. Cậu run rẩy bấm số 120, "Tôi sẽ gọi, Hạ Thừa Thiệu, cậu sẽ không sao đâu... Cố gắng chịu đựng, cậu chắc chắn sẽ ổn thôi..."

Người đàn ông thở mạnh và cúi đầu nhìn mình, "Vô ích, vết thương này... không thể cứu vãn được."

Mỗi lần hắn nói một lời, máu lại càng chảy dữ dội hơn, như thể toàn thân bị rút cạn. Nhưng Lục Vân Trạch vẫn không chịu tin vào điều đó, tay run rẩy đợi 120 tiếp điện thoại. Tuy nhiên, không biết có phải tín hiệu trên núi kém hay không, nhưng không đợi âm thanh từ bên kia, cậu lo lắng kêu lên. Hạ Thừa Thiệu vẫn ôm chặt lấy cậu, lại thở hổn hển hai tiếng, dùng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng nói "Đừng khóc".

Giống như cách hắn đã an ủi cậu vô số lần.

Lục Vân Trạch cắn môi, khóc và không ngừng run rẩy.

120 không có ai bắt máy. Cậu cố gắng thực hiện một số biện pháp cấp cứu nhưng lúc này cậu vẫn bị kẹt trên ghế và không thể cử động. Cậu cố gắng dùng tay che lại chỗ đang chảy máu, nhưng lòng bàn tay lại dính đầy máu đỏ, không thể cầm máu bên trong.

Hạ Thừa Thiệu rất bình tĩnh.

Hắn có lẽ đã nhận ra rằng mình sắp chết, nhưng ít nhất hắn đã bảo vệ được Lục Vân Trạch, nếu không nhánh cây khô này đã đâm chết Lục Vân Trạch. Người đàn ông cũng cong môi mỉm cười, nhưng hành động như vậy khiến hắn lúc này có chút không chịu nổi. Hắn thở hổn hển thêm hai lần nữa, siết chặt vòng tay và một lần nữa ôm lấy người yêu đang khóc trước mặt. Hắn nhẹ nhàng gọi "Vân Trạch" rồi nói: "Tôi xin lỗi."

"Tôi đã kéo anh vào những chuyện này... Khiến anh không thể cuốn một người bình thường học tập, tốt nghiệp và yêu đương... " Hạ Thừa Thiệu cố gắng lau những giọt nước mắt trên khóe mắt của Lục Vân Trạch, "Là tôi đã khiến anh khóc như thế này ..."

"Tôi biết... Tôi luôn biết mình có lỗi với anh." Người đàn ông thở dài, "Nhưng không sao, tôi sẽ chết. Bây giờ... Anh có thể trở lại cuộc sống bình thường. Anh có nhớ Kỷ Bùi, người mà tôi đã giới thiệu với anh trước đây không? Anh ấy đang ở Hồng Kông. Anh gọi cho anh ấy và nhờ anh ấy đến đón anh... Thượng Hải bên này, chờ thêm mấy năm, anh lại trở về chơi.. Trong thẻ ngân hàng của anh... Tôi cũng đã gửi trước 50 triệu... Dù không nhiều nhưng cũng đủ cho anh sinh sống..."

"Đừng nói nữa... Hạ Thừa Thiệu, đừng nói điều này..." Lục Vân Trạch khóc đến giọng khàn khàn. "Cậu sẽ không chết, tôi sẽ gọi lại 120... Nhất định sẽ có người trả lời..."

"Ngoan, khóc đỏ hết cả mắt." Hạ Thừa Thiệu mỉm cười, nhưng không ngừng lẩm bẩm, "Chúng ta ở chỗ này, cũng không biết bao lâu mới có người đến... Những người khác cũng đều không thể tin, anh gọi cho Trương Đức, hắn chắc chắn sẽ đến cứu anh... Chỉ cần nghe lời tôi đi Hồng Kông... Như vậy sẽ không bao giờ nguy hiểm nữa, nếu muốn thì có thể kết hôn, có con…”

“Tôi không…” Cậu kịch liệt thở hổn hển, lắc đầu liên tục, nhưng chân cậu lại ướt đẫm máu. Tôi sẽ không kết hôn với người khác. Tôi sẽ chỉ kết hôn với cậu, cậu sống sót được không? Tôi đáp ứng cùng cậu kết hôn!”

“Ngoan.” Người đàn ông chỉ nhếch môi, lại thở dài, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, “Trước khi ch·ết có thể nghe được anh nói những lời này, tôi rất vui.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy anh... không biết tại sao, liền thích..." Giọng nói của Hạ Thừa Thiệu càng ngày càng nhẹ, hắn phải mất một lúc mới lấy lại được hơi thở, "Dường như... kiếp trước đã từng ở bên cạnh anh... Nhưng, tôi không tốt... Tôi cứ ép buộc anh, làm cho anh tức giận..."

"Hạ Thiệu Thừa ..." Lục Vân Trạch không thể kềm chế được, "Đừng nói nữa, xin đừng nói nữa, được không? Cậu sống sót, chờ đến khi ra ngoài, tôi sẽ cùng cậu bắt đầu lại, chúng ta cùng nhau đi Hồng Kông, tôi và cậu sẽ yêu đương, sẽ không bao giờ nổi giận với cậu nữa…”

Ánh mắt Hạ Thiệu Thừa đã có chút mất tập trung.

Vốn dĩ khuôn mặt của hắn rất đẹp trai, nhưng vì vết sẹo kéo dài đến giữa lông mày nên thường trông có chút đáng sợ. Tuy nhiên, lúc này, Lục Vân Trạch không còn sợ vết sẹo nữa, cậu chỉ muốn hắn sống sót và sống thật tốt. Chàng trai khóc tê tâm liệt phế, di động gọi thế nào cũng không được. Những lời kêu cứu tuyệt vọng vang lên từ thung lũng, nhưng lúc đó đã là nửa đêm và thậm chí không có phương tiện đi qua.

"Vân Trạch... đừng khóc." Hạ Thừa Thiệu thở dốc, dùng hết sức lực, "Không... khóc, tôi yêu anh..."

Lục Vân Trạch mặt đỏ bừng vì khóc, "Tôi cũng yêu cậu ... Cậu có thể đợi thêm một chút được không? Tôi đang gọi điện thoại, tôi đang gọi... Hạ Thiệu Thừa, Hạ Thiệu Thừa, hứa với tôi, đừng chết, cậu không được phép chết!"

Đồng tử của người đàn ông giãn ra từng chút một, hắn chỉ nói "Tôi xin lỗi" gần như không thở được.

Hắn không nói cũng không thở nữa, chỉ ôm Lục Vân Trạch, ngay cả cơ thể hắn cũng vẫn ấm áp. Lục Vân Trạch khóc một hồi, lo lắng nhìn điện thoại, cuối cùng đợi đến khi gọi được cho Trương Đức. Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một chút hy vọng, mang theo nước mắt vui mừng gọi Hạ Thiệu Thừa, tuy nhiên, người ôm cậu và tựa vào vai cậu đã không có phản ứng. Đầu bên kia điện thoại nói "Xin chào" hai tiếng, cậu ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thiệu Thừa đang nhắm mắt.

Hạ Thiệu Thừa ... đã chết.

Hô hấp Lục Vân Trạch đình trệ.

Vào lúc này cậu dường như đã quên mất bi thương, cậu không thể rơi nước mắt được nữa, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hắn vẫn còn thở. Tại giây phút này nhịp tim dường như đã ngừng đập. Lục Vân Trạch đưa tay run rẩy chạm vào lưng đối phương, sau đó khàn khàn lẩm bẩm: "Chúng ta rõ ràng đã đồng ý... bắt đầu lại."

Tay cậu nắm lấy cành khô kia, đâm mạnh về phía trước, làm nó cũng xuyên thấu qua ngực mình.