Trần Hựu tỉnh dậy, cậu bị băng bó thành xác ướp, kẻ cầm đầu ngồi trên ghế, chân dài tuỳ ý gác lên, cầm trong tay quyển sách. Đường nét khuôn mặt dưới ánh đèn càng hiện vẻ ôn hòa dịu hiền, là dáng vẻ của một ông thầy già thanh tâm quả dục.
Trần Hựu hãi hùng khϊếp vía, "Mấy giờ rồi?"
Tần Phong lật một tờ, gọng kính vàng che khuất mi mắt, "Vừa qua chín giờ."
Trần Hựu thở phào, vậy thì tốt, vẫn chưa qua hai mươi tư giờ.
Miệng cậu giật giật, không đúng, tại sao mình phải vui mừng?
Dù sao cũng chết, không bằng chết sớm sớm siêu sinh mới phải.
Một giây sau, một giọng nói bỗng vang lên trong phòng, "Cậu đã ngủ mê mệt ba ngày."
Trần Hựu mở bừng mắt, bỏ mẹ rồi.
Tần Phong tiếp tục đọc sách, mí mắt cũng không vén lên một chút, "Cho cậu năm phút giải thích."
Xác ướp trên giường không nhúc nhích.
"Cậu đã lãng phí một phút."
Xác ướp như trước bất động.
Tần Phong lật ra một tờ, ngón tay khớp xương rõ ràng tuỳ ý đặt tại một góc trang sách, dưới bàn tay là một lớp chai, im hơi lặng tiếng thả ra hơi thở chết chóc.
"Hồi tối, ba đứa nhỏ ở sân sau chưa được ăn nhiều lắm, mà cũng sắp đến giờ ăn bữa khuya rồi."
"Đệt mẹ!"
Trần Hựu chửi ầm lên, "ba đứa nhỏ" trong miệng đối phương chính là chó ngao Tây Tạng thành niên.
"Có lầm không đấy, bị chơi là tôi, bị xem như xương như thịt mà gặm cho máu thịt lẫn lộn cũng mẹ nó là tôi!"
Tần Phong vẫn giữ tư thái kia, "Cho nên, thuốc bị bỏ vô rượu từ khi nào?"
Ánh mắt Trần Hựu tránh né, "Cái gì, thuốc gì?"
Tần Phong đóng sách lại.
Chỉ mỗi động tác này, đã đủ ép cho áp suất không khí trong phòng thấp đến mức tận cùng.
Hàm răng Trần Hựu run lên. Người này có một khuôn mặt khiến người ta khắc sâu vào trong trí nhớ. Khí chất hắn ôn văn nhĩ nhã, song giá trị ác niệm thế mà lại đạt điểm tối đa. So với đám mặt mày dữ tợn, diện mạo khó ưa, vừa nhìn đã biết là sẽ gϊếŧ người phóng hỏa còn đáng sợ hơn.
Cậu trấn định, "Mỗi góc độ của Kim Sắc đều có camera giám sát, anh có thể phái người đi điều tra."
Tần Phong đã điều tra, không thu hoạch được gì.
Hành động ba ngày trước điên cuồng đến cực điểm, da^ʍ mỹ đến cực điểm, không phải thứ hắn sẽ làm trong lúc tỉnh táo.
Lúc Tần Phong khôi phục ý thức, xung quanh khắp chốn đều bừa bộn, trong không khí ngàn ngập đủ loại mùi vị lộn xộn. Người dưới thân như con búp bê vải tan nát, chỉ sót lại một hơi, thiếu chút nữa đã chết rồi.
Đối với một người xa lạ, ham muốn độc chiếm vặn vẹo kia quả thực hoang đường.
Tần Phong giữ người đến tận bây giờ, chính là bởi có nghi ngờ chưa được giải đáp.
Nếu đối phương không thể cho hắn thứ hắn muốn, vậy cũng không cần thiết giữ lại.
Trần Hựu thấy người không phản ứng, cậu từ từ ngồi dậy, đau nhức nhe răng trợn mắt, "Tôi có thể đi được chưa?"
Tần Phong mở to mắt, "Không đòi cái gì?"
Trần Hựu lắc đầu.
Tần Phong cười như không cười.
Trần Hựu cả người sợ hãi: "Thế... Hay là anh trả cho tôi tiền vé?"
Tần Phong nhàn nhạt nói, "Người đâu."
Sắc mặt Trần Hựu thay đổi, "Anh muốn làm gì?"
Đầu óc cậu chệch khỏi đường ray, "Tôi là người của Kim Sắc. Hôm đó lúc anh dẫn tôi đi có rất nhiều người trông thấy. Nếu như tôi mà xảy ra chuyện ở đây thì anh chắc chắn không thể nào vô can được."
Người Tần Phong ngửa ra sau, diệu bộ "Tôi sợ thật đấy".
Trần Hựu điên cuồng chửi tục trong lòng, trên mặt cậu trưng ra nụ cười khổ, "Nhị gia, tôi chỉ là tên bán mông, không đáng để ngài phí nhiều công sức."
"Nếu ngài thấy tôi buồn nôn, làm bẩn con mắt của ngài, thế tôi lập tức cút đi là được."
Tần Phong ngẩng đầu, mũi giày hờ hững chĩa xuống đất, "Cút một cái cho tôi xem thử xem."
Khoé mắt Trần Hựu mạnh mẽ giật giật, cậu cố hết sức leo xuống ngồi xổm, mới được một nửa đã đau không chịu được.
Lúc thử xuống lại thêm lần nữa, Trần Hựu đau đến mức mặt uốn éo lại với nhau, thế là cậu đơn giản khiến mọi việc trở nên tệ hơn.
"Anh đúng là thằng cha biếи ŧɦái, kỹ thuật của anh nát bươm thành cặn bã, cứ như chó điên ấy, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có con chim kia là nhìn được. Anh có biết anh lắc chim nhìn ngu ngốc thế nào không?!"
Mấy tên thủ hạ ngoài cửa nghe được những thứ không nên nghe, bọn họ nơm nớp lo sợ, mặt xám như tro tàn, hận không thể vứt lỗ tai.
Giọng Tần Phong băng lãnh, "Mang đi."
Trần – đã chửi đã đời – Hựu bị ném vào trong một căn phòng lớn, cậu trừng con chó ngao tây tạng, tự mình thấy không đáng. Cậu chẳng qua là nhịn không được nhìn chim một chút, sờ soạng đầu chim một chút, thế mà lại phải trả giá đắt như vậy, đối phương thậm chí còn muốn biến cậu thành bữa khuya.
"444, cứu mạng, tao thật sự sắp chết rồi."
444, "Ding, tình hình thế nào?"
Trần Hựu núp trong một xó, như gặp đại địch, "Nói ra rất dài, nói chung là bây giờ tao đang bị ba con chó vây quanh, bọn nó đều đang chảy nước miếng với tao."
444, "Ding, tình thế dường như không quá khả quan."
"Phí lời!"
Trần Hựu như quên đi đau đớn trên cơ thể mình, cậu vèo một cái chạy về phía tây, lại vèo một cái chạy sang phía đông, nỗ lực khiến cho ba con chó kia đầu váng mắt hoa, bị doạ cho choáng.
"Làm sao bây giờ, 444, không qua được tối nay, ngày mai tao sẽ bị ba con chó kia lôi ra ngoài."
Cậu cực kỳ đau xót, sốt ruột tuyên bố kết quả, "Mới nhiệm vụ đầu tiên mà đã thất bại."
444, "Ding, chờ."
Trần Hựu đếm giây, lúc đếm đến sáu, trong đầu bỗng xuất hiện một đoạn nội dung, "Đây là gì?"
444, "Ding, trong lòng mục tiêu có một nốt chu sa đã chết rất nhiều năm, đây là bức thư tình duy nhất đối phương viết cho hắn khi còn sống, trên đời này chỉ có một mình hắn biết."
"Cho nên nếu tao đọc, chó điên sẽ tưởng tao là nốt chu sa tái thế?"
Trần Hựu không thèm đếm xỉa, "Không quản nữa, lấy ngựa chết làm ngựa sống đi."
Cậu ngửa đầu, dùng sức thông họng la, "Cậu là tuyết phủ ánh bạc giữa ngày đông, tôi là cọng cỏ nhỏ bé vùi trong tuyết, là cậu luôn ôm ấp lấy tôi, là cậu luôn sưởi ấm —"
Hai người canh gác bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ.
"Điên rồi sao, đã đến lúc này mà thằng nhãi kia vẫn còn đọc thơ, có phải cậu ta sợ đến ngu người rồi không?"
"Đây là thơ? Tao thấy mày mới điên ấy."
Cơ thể bọn họ đột nhiên run lên, sợ hãi gọi, "Nhị gia."
Tần Phong qua đây đứng trước cửa, cả người hoàn toàn chìm trong bóng tối, hết thảy đều mơ hồ không rõ, chỉ có tiếng hít thở không bình thường trên người hắn, cùng với hàn ý đang không ngừng toả ra.
"Cậu có hay chăng, từ lần đầu tiên tôi gặp cậu, đã đem lòng thương mến cậu. Cậu tựa tia nắng ban mai, rọi sáng thế giới của tôi."
Một tiếng "thân yêu" Trần Hựu chuẩn bị trong miệng còn chưa phát ra, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên, cánh cửa bị đẩy tung.
Một bóng dáng cao to thâm trầm áp sát cậu, mang theo mùi máu tanh lạnh lẽo.
Chó ngao Tây Tạng sợ đến mức nằm rạp dưới đất, giả chết.
Tần Phong từng bước tiến tới, Trần Hựu lùi về sau từng bước một, lưng đập vào tường, lạnh đến mức cậu run lẩy bẩy.
"Tôi luôn khao khát..."
Trần Hựu lén lút gẩy ngón tay, cắn lưỡi, cấu vết thương trên người. Tự hại mình một hồi xong, rốt cuộc mắt cậu cũng đỏ lên, cơ thể run rẩy, giọng nói nghẹn ngào.
"Tôi luôn khao khát lại được ôm lấy cậu... Hôn cậu... Người tôi yêu thương nhất... Phong Phong..."