Làm Loạn

Chương 4: Rất lớn

Beta: Minh Nguyệt

Chương 4: Dươиɠ ѵậŧ rất lớn

.........

Thi Mị ngửi thấy mùi thuốc lá trong lành trên người Cố Lệnh Thâm, cả hơi thở có hormone nam tính rõ ràng, trái tim trong l*иg ngực bỗng nhiên trở nên cấp tốc, đập loạn bịch bịch.

Cô gái dường như bị hoảng sợ bởi động tác vừa rồi của người đàn ông, máy sấy tóc trên tay cũng rơi xuống đất, dưới chân bị vướng cái gì đó, lúc ngã vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, bờ mông tròn trịa nở nang cũng đè chính xác xuống đũng quần Tây của người đàn ông.

Cách một tầng vải dệt quần Tây hơi mỏng, tuy thứ ở đũng quần còn chưa thức tỉnh, nhưng có chút thoải mái khi bị nghiền áp, mông của cô gái vừa mềm mại lại rất co dãn.

Yết hầu của Cố Lệnh Thâm chuyển động, dưới háng run rẩy, nhiệt độ mơ hồ dâng lên ở bụng dưới, nhưng vẻ mặt của anh vẫn uy phong nghiêm túc như cũ, bình tĩnh như vậy.

Thi Mị cảm nhận được thứ đồ cứng rắn kia dưới mông, đáy lòng ngạc nhiên không thôi, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông này còn lớn hơn tưởng tượng của cô, to lớn mạnh mẽ hơn bạn trai mà cô từng kết giao trước kia.

Nhận biết như vậy, khiến toàn thân Thi Mị đều tê dại.

Tốt…… Thật lớn mà.

Trong tiểu bức của Thi Mị ướt đến lợi hại, xuân tâm nhộn nhạo, hận không thể ngậm lấy căn côn ŧᏂịŧ kia ngay bây giờ, nhưng giờ đây cô thậm chí không thể làm ướt đũng quần của người đàn ông, để anh cảm thấy mình là một kỹ nữ phóng đãng đói khát.

Trong thanh thuần lơ đãng lộ ra phong tình, đại khái là phương hướng cô dùng để quyến rũ anh.

“Ưm ~”

Hai bầu ngực đặc biệt đầy đặn của cô gái cũng bại lộ theo ở trong tầm mắt người đàn ông, nhũ sóng loạn run?, hai đầṳ ѵú mềm mại đỏ sẫm tô điểm lên đó, đây là một vưu vật.

Phụ nữ trước kia của anh cũng không có chất lượng tốt như vậy.

“Chú…… Cố?”

Sau khi cô gái nhìn thấy anh dường như rất ngạc nhiên, đôi mắt đẹp vừa thanh thuần lại ướŧ áŧ thoáng qua sự khó tin, thân thể ướt nhẹp, khiến người ta suy nghĩ liên miên.

Ánh mắt Cố Lệnh Thâm không thể tránh khỏi mà lướt qua rãnh sâu giữa hai bầu ngực của cô gái, trong lòng bàn tay cảm nhận được da thịt vừa trơn nhẵn lại mềm mại, phụ nữ 30 tuổi hoàn toàn không so được.

Quả nhiên là thân thể của thiếu nữ, đủ thơm đủ mềm lại còn trẻ, đặc biệt là trên người lộ ra phong tình trong lúc lơ đãng, dễ dàng khiến cho đàn ông đang độ tuổi này là anh phát điên.

“Con không sao chứ?”

Bàn tay của Cố Lệnh Thâm nắm bờ vai nhỏ yếu của cô gái, cổ tay khỏe khoắn có lực đủ mức, bình tĩnh đỡ cô gái dậy.

“Không…… Tôi không sao.”

Thi Mị dường như mới phát hiện toàn thân của mình đang trần trụi, ngực cũng run rẩy như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, mặt đầy xấu hổ mà duỗi tay ôm hai bầu ngực của mình.

Nửa che nửa giấu như vậy, ngược lại càng thêm hấp dẫn.

“Chú Cố……”

“Khoác vào đi.”

Không từ khi nào trên tay Cố Lệnh Thâm đã cầm khăn tắm, bọc thân thể của cô lại kín mít, trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn đặt dưới đất (1), dưới ánh sáng ảm đạm, phác hoạ ra ngũ quan thành thục vừa đẹp mắt lại khắc sâu của người đàn ông, mang theo vài phần bất cận nhân tình (2) lạnh lẽo.

(1) Đèn đặt dưới đất:(2) Bất cận nhân tình: Không gần với lòng người. Ý nói viễn vông, không thực tế, không hợp lí. Không để ý đến quan hệ tình cảm.

Đầu óc Thi Mị lộn xộn hết cả lên, bỗng vang lên lời người kia từng nói với cô trong tin nhắn WeChat.

“Thi Mị, nghe nói anh ta rất yêu vị hôn thê của mình.”

Rất yêu sao?

“Chú Cố, có phải tôi đã đi nhầm phòng rồi không?” Thi Mị cúi đầu, tiếng nói chuyện rất nhỏ lại rất rõ ràng, dáng vẻ thấp thỏm khi đã làm sai, có vẻ rất hiểu chuyện.

Cố Lệnh Thâm nhìn cô gái nhỏ có tính cách yên tĩnh, mái tóc dài rất đen ,đôi chân mảnh khảnh vừa trắng lại thẳng, mắt cá chân có vẻ rất xinh xắn.

Vẫn là một con bé không có nhiều kinh nghiệm sống.

Nhưng mà, người làm ra hành vi này cũng đã không phải loại không có nhiều kinh nghiệm sống.

Người như anh sỏi đời rất nhiều, từng gặp qua cũng từng qua lại với rất nhiều loại người, một nha đầu phiến tử (3) 19 tuổi, hoàn toàn không đủ một đầu ngón tay của anh chơi.

(3) Nha đầu phiến tử: câu nói của người phương Bắc, vừa dùng để chửi vừa dùng để gọi thân mật. Phiến tử: lừa đảo, dối trá, lừa lọc.

“Là Âm Âm bảo con ở lại sao?”

“Ừm, đêm nay bọn tôi chơi về muộn quá, khách sạn tôi đặt ở tận Patong, cách nơi này ngồi xe quá xa.” Thi Mị lớn mật đối diện với anh, nhịp tim lại rối loạn một lần nữa, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Trở về nghỉ ngơi đi.”

Cố Lệnh Thâm không dấu vết mà dời mắt đi, tiện tay vắt áo khoác trên tay lên trên lưng ghế, bàn tay to kéo cổ áo ra ngồi xuống sô pha, đã không định so đo với một cô gái nhỏ nữa.

“Con là bạn học của Âm Âm, bình thường thím ba của con bé quan tâm vấn đề kết bạn của con bé nhất, bây giờ có con rồi, có lẽ cô ấy sẽ yên tâm không ít.”

Khi Thi Mị nghe những lời này của người đàn ông, không biết sao mà viền mắt lại thấy chua xót, ánh mắt dừng ở trên người người đàn ông gần như tuyệt tình kia, vì sao ai cũng yêu thương Hướng Thiến hết vậy, tới cả đứa con cưng của trời như vậy cũng muốn thủ thân như ngọc vì cô ta.

Ám chỉ của cô, bị anh từ chối một cách ngon ơ vậy đó.

“Ngài Cố để ý Cố phu nhân như vậy, nhất định rất yêu cô ấy nhỉ?"

“Thời gian không còn sớm, mau về nghỉ ngơi đi."

Cố Lệnh Thâm không trực tiếp trả lời cô, mà rót một ly rượu vang đỏ cho mình, không biết làm sao mà lại cảm thấy hơi thấp thỏm không yên, tiếng nói chuyện với Thi Mị cũng chợt lạnh lùng.

“Tôi là đàn ông đã có vợ, con không nên nói loại lời này với tôi.”

“Đàn ông có vợ gì chứ, còn chưa kết hôn thì tính là đàn ông có vợ cái gì.” Thi Mị lẩm bẩm một câu, ánh mắt dừng ở bờ vai rộng lớn của người đàn ông, có chút điềm đạm đáng yêu, “Chú Cố, chú có thể bảo đảm bây giờ chú gặp được đúng người sao? Nếu…… Nếu căn bản không phải thì sao?”

Giọng nói của cô gái tinh tế vang lên ở trong phòng, dường như sau một hồi lâu, giọng nói thuần hậu của người đàn ông mới vang lên một lần nữa.

“Cho dù không đúng người thì cô ấy cũng là vợ của tôi, tôi gặp cô ấy trước thì đó chính là duyên phận, có một số việc không đơn giản như con thấy, đàn ông phải có trách nhiệm của mình.”

Vẻ mặt của Cố Lệnh Thâm hoàn toàn giống bậc cha chú, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ một cái đầu lạnh, dường như không có bất kì cái gì có thể phá vỡ sự tự chủ của anh.

“Bây giờ con mới 19 tuổi, vẫn là độ tuổi không hiểu gì hết, mới có thể bị sự nhiệt tình và tình cảm mãnh liệt nhất thời khiến đầu óc choáng váng phạm phải sai lầm.”

Anh cắm một tay vào túi quần, đứng lên: “Chờ con trưởng thành rồi thì con sẽ hiểu.”

Cố Lệnh Thâm đi qua bên người cô, ngũ quan anh tuấn khắc sâu có vẻ mơ hồ, bóng mờ của ánh sáng dừng ở trên bờ vai rộng lớn của người đàn ông.

“Con nghỉ ngơi thật tốt ở căn phòng này đi, ngày mai cùng về nước với Âm Âm, nếu con không muốn về thì cũng có thể ở lại.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thi Mị nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà khách sạn.

Một đêm không ngủ.

Buổi sáng Thi Mị tỉnh dậy sớm nhất, cô xoa mắt rồi mới mang dép lê xuống giường, sau khi kéo màn ra rồi đứng ở hành lang dài, nhìn thấy Cố Lệnh Thâm ở cách đó không xa đang chạy bộ buổi sáng và vận động.

Khác với tây trang áo sơmi trước đó, anh không mặc trang trọng như lúc có công việc, thay vào đó là một cái áo Polo trắng, nửa người dưới mặc quần đùi vận động màu đậm.

Bàn tay to cầm một cái vợt bóng bàn, người đàn ông cúi đầu nhìn chú chó đang không ngừng chạy quanh sân, trong lúc nhất thời không nhìn rõ vẻ mặt.

Dường như nhận thấy được có ánh mắt dừng ở trên người anh, người đàn ông lơ đãng ngẩng lên nhìn sang, ánh mắt đen đậm đối diện với thiếu nữ ở trên lầu, đáy mắt thâm trầm không hề gợn sóng, ánh mắt dừng ở trên mặt cô gái.

Lần này, người dời mắt đi trước chính là Thi Mị.

Cô phối hợp trở về phòng, dường như đã quên chuyện tối hôm qua, như không có chuyện gì mà kéo rèm cửa số ra rồi xuống lầu tìm Cố Cửu Âm.

........

Nếu chỉ nhìn tiêu đề không thì cứ tưởng sẽ có H vụn hoặc H chính thống nhưng không đâu... Phải kiên nhẫn chờ thôi xD

......

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~