Lúc này, Trần tổng không còn chút hoài nghi nào về thân phận của Diệp Huyền nữa. Hắn tin rằng cậu thật sự là một đại sư có bản lĩnh cao cường! Không phải loại người mà Trần tổng có thể đắc tội.
Đừng nói đến việc phong sát Diệp Huyền, chỉ cần cậu không phong sát ngược lại, đã là trời ban phúc rồi.
Trần tổng sợ hãi thu mình lại như một con chim cút, không dám nhúc nhích trên ghế.
Diệp Huyền ăn no, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thấy Trần tổng vẫn ngồi trên ghế, hắn chợt nhớ ra, liền dặn: "Một lát nữa nhớ thanh toán hóa đơn, có thể hóa giải chút ít vận xui."
Diệp Huyền đoán chắc đám người Chu Dương không thanh toán, định để nguyên chủ ra làm người chịu trận. Nhưng Diệp Huyền đâu dễ bị làm "kẻ ngốc", đương nhiên phải tìm một người khác gánh thay.
Trần tổng bỗng sáng mắt. Đại sư Diệp Huyền này hóa ra định giúp hắn hóa giải! Giờ thì hắn hoàn toàn tin lời Diệp Huyền nói về chuyện mình sẽ gặp xui xẻo. Cơ mà, một bữa ăn thôi, đâu có đáng là bao!
"Diệp đại sư, chỉ như vậy là hóa giải được sao? Dễ vậy à?"
Cái gọi là "tiểu Diệp", "Huyền Huyền" giờ đã không dám mở miệng gọi nữa!
"Đúng, ừm... đại khái là..." Diệp Huyền bấm tay tính toán một chút, "đại khái có thể giúp ngươi không bị gãy chân."
Trần tổng: ???
Ba giây sau, hắn mới kịp phản ứng lại. Thì ra hắn bị Diệp Huyền lừa. Diệp Huyền căn bản không có ý định giúp hắn. Ở lại đây lâu thêm chỉ khiến người khác cười nhạo hắn thôi. Còn việc trả tiền? Mơ đi!
Trần tổng tức giận trong lòng, nhưng cũng không dám mắng mỏ Diệp Huyền trước mặt. Hắn không dám để lộ chút bất mãn nào.
Kìm nén cơn giận, Trần tổng thầm tính toán sẽ tìm một đại sư khác thật lợi hại để giúp mình trừ họa. Trên đời này đâu chỉ có mỗi Diệp Huyền biết những thứ này.
Hắn ho khan một tiếng, khoác áo ngoài lên người, cúi chào Diệp Huyền rồi rời đi.
Diệp Huyền cũng không ngăn cản, chỉ nhìn theo bóng dáng béo tròn của Trần tổng rời khỏi phòng, cười khẽ rồi mở một chai rượu, rót đầy cho mình.
Thử xem rượu ngàn năm sau có khác biệt gì so với một ngàn năm trước.
Năm phút sau, Diệp Huyền gọi phục vụ: "Phòng của tôi đã được thanh toán chưa?"
Phục vụ đáp: "Thưa ngài, hóa đơn vừa mới được thanh toán rồi ạ."
"Ai thanh toán?"
Phục vụ hơi lúng túng: "Vị khách cuối cùng rời khỏi phòng. Sau khi ngã từ cầu thang xuống, ông ta đứng dậy, thanh toán xong rồi rời đi luôn."
Diệp Huyền: Cũng tạm được.
Cậu lấy khăn ướt lau tay, lòng thầm nghĩ: Hôm nay ra ngoài, ăn một bữa miễn phí, xem ra cũng không thiệt thòi.
Nếu ngày nào cũng có người mời ăn cơm thì càng tốt.
Bên kia, Chu Dương đang nằm trong bệnh viện, hậm hực nghĩ: Dù Diệp Huyền có giành được tài nguyên từ Trần tổng tối nay, sau này hắn cũng sẽ cho Diệp Huyền ngồi xó một thời gian, để cậu biết thế nào là phải ngoan ngoãn.
Còn Trần tổng, người suýt nữa gãy chân, không dám chờ đến mai mà vội vàng liên hệ với thiên sư đã từng xem phong thủy cho mình ngay trong đêm.
………..
Trong một căn phòng tối om, một bóng người khom mình ngồi trước chiếc bàn. Ánh sáng xanh mờ mờ từ chiếc laptop trên bàn hắt lên khuôn mặt người đó, lúc tỏ lúc mờ.
Vài giây sau, âm thanh "tinh tinh" vang lên trong căn phòng vắng lặng.
Một tin nhắn mới vừa đến trên màn hình trò chuyện.
【Đã nhận được! Yên tâm đi, ngày mai tiêu đề nhất định sẽ là của tôi... không, của chúng ta!】
Khi màn đêm đã buông xuống và mọi người đang say giấc, một tin nhắn âm thầm được đăng lên Weibo mà không ai để ý. Đính kèm theo đó là hàng loạt bức ảnh, file âm thanh và video.
Tin nhắn này trực tiếp tố cáo công ty giải trí Dịch Tinh lợi dụng các nghệ sĩ dưới trướng để thực hiện giao dịch bất chính. Trong tất cả các bức ảnh và video bị phơi bày, có thể thấy rõ gương mặt của Chu Dương, quản lý của Dịch Tinh, và một số nghệ sĩ của công ty.
Người tố cáo còn khẳng định rằng anh ta có nhiều bằng chứng hơn.
Ngay khi dòng tin này xuất hiện, nó đã gây chấn động dư luận. Chỉ sau mười phút, hàng loạt tài khoản lớn trong làng giải trí đồng loạt chia sẻ bài đăng và tag trực tiếp công ty Dịch Tinh, yêu cầu họ giải thích liệu những video đó có thật hay không, và Dịch Tinh có thực sự ép buộc nghệ sĩ tham gia giao dịch phi pháp.