Đạo trưởng khẽ gật đầu: “Cổ độc thông thường có rất nhiều loại, có loại chết ngay lập tức, có loại sẽ nằm im trong cơ thể khiến người ta chịu đựng đau khổ từng giây từng phút, còn cô Tịch không có bất kỳ triệu chứng nào, thần trí tỉnh táo nhưng chỉ yêu một người khăng khăng không bỏ, triệu chứng này, tôi chỉ có thể nghĩ đến Tình Nhân Cổ, nếu theo y học hiện đại mà nói, Tình Nhân Cổ này đã thay đổi cái gì amine…”
Đạo trưởng nhìn Trần Thác, Trần Thác vội nói: “Dopamine.”
Đạo trưởng gật đầu: “Đúng vậy, Dopamine chỉ tiết ra cho người cụ thể.”
“Vậy tại sao đại tiểu thư lại nôn ra máu?” Kỷ Minh lại hỏi.
Vương đạo trưởng trầm ngâm một lát, nhíu mày nói: “Có lẽ là do nội tâm đang phản kháng, trước đây cô ấy và Trì Sinh này tình cảm thế nào?”
“Không quen biết.” Kỷ Minh lập tức lắc đầu, “Đại tiểu thư trước đây chưa từng gặp anh ta.”
“Nếu là ghét một người, hoặc là… do người nhà kịch liệt phản đối chuyện tình cảm này, tạo cho cô ấy áp lực về mặt tinh thần, hai bên xung đột cho nên…”
Tịch Phong mệt mỏi day day ấn đường: “Vậy có cách nào giải không?”
Im lặng vài giây, Vương đạo trưởng mới nói: “Tình Nhân Chu có kịch độc, nhưng cổ được chế tạo ra lại không có bất kỳ độc tố nào, không gây hại gì cho cơ thể, nó chỉ khiến một người yêu một người khác, thậm chí khiến tình yêu dần dần trở thành một thói quen… Điều này đã không thể dùng cổ độc để định nghĩa nữa rồi.”
“Vậy nếu không cho cô ấy ở bên người đàn ông đó thì sẽ thế nào?” Trì Nhiên đột nhiên lên tiếng.
“Không sao cả, chỉ là yêu đơn phương cả đời thôi.” Vương đạo trưởng nói.
Trì Nhiên: “…” Kháo, vậy mà còn có chút bi thương lãng mạn…
“Vậy nếu…” Tịch Phong ngẩng đầu, mặt không cảm xúc, “Nhện cái mất đi hơi thở của nhện đực thì sao?”
Cả căn phòng đều im lặng, đây… chẳng phải là ý muốn gϊếŧ chết Trì Sinh sao?
Trì Nhiên thầm nghĩ, vẫn là đại sư huynh tàn nhẫn.
“Tuyệt đối không được.” Vương đạo trưởng lại rất bình tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi, “Một khi mất đi hơi thở của nhện đực, vậy thì từ vô độc chuyển thành có độc, cô Tịch cũng sẽ không sống được bao lâu.”
Nói nhiều như vậy, tóm lại chỉ hai chữ: Vô phương.
“Bản đạo tu vi không đủ, Tịch tổng cũng có thể tìm người khác đến xem, biết đâu tôi nhìn nhầm.”
“Đạo trưởng, ngài đừng khiêm tốn nữa.” Kỷ Minh bất đắc dĩ, mỗi ngành nghề đều có người đứng đầu, Vương đạo trưởng chính là một trong những người đứng đầu ngành này, lúc trước tìm Trần Thác đến, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là vì sau lưng anh ta có Vương đạo trưởng chống lưng, nguyên nhân không trực tiếp mời Vương đạo trưởng ngay từ đầu là vì bọn họ vẫn luôn cho rằng đại tiểu thư chỉ bị yểm bùa, yểm bùa thật sự không tính là chuyện gì lớn, Trần Thác là cao đồ của Vương đạo trưởng đã đủ rồi, không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy.
Trì Nhiên lặng lẽ đến gần Tịch Phong, nhỏ giọng nói bên cạnh anh ta: “Tịch tổng, sư huynh tôi từng nói với tôi một câu, nói rằng bất kỳ thuật pháp cổ độc nào đều có cách giải, chỉ là chúng ta có thể nhất thời chưa nghĩ ra, may mà đại tiểu thư không có nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta còn nhiều thời gian để tìm cách hóa giải, anh đừng lo lắng.”
Tịch Phong liếc mắt nhìn cậu, Trì Nhiên cười với anh.
Khi Trì Nhiên cười, mắt cong cong, có chút khí chất thiếu niên, là một gương mặt rất được yêu thích.
Tịch Phong nhíu mày không dễ phát hiện, nếu đổi lại là bất kỳ ai ăn uống thả ga trước mặt anh còn mất lịch sự như vậy, Tịch Phong sẽ không để người này xuất hiện trước mặt mình lần thứ hai, nhưng đối với người trước mắt, Tịch Phong không hề có chút nào chán ghét, đây là một chuyện rất kỳ lạ, không phải tính cách bình thường của anh.
Hơn nữa người này còn là người biết thuật pháp, Tịch Phong quay mặt đi, nhàn nhạt nói: “Cậu tránh xa tôi ra.”
Trì Nhiên: “!!!”
Tôi có lòng tốt an ủi anh, anh lại bảo tôi cút?
“Hu hu hu… ba nhỏ, ba nhỏ…” Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ con, mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cầu thang đứa nhỏ vừa khóc vừa vội vàng chạy xuống.
Vừa rồi mọi người đều bị lời nói của Vương đạo trưởng thu hút, Tiểu Cương Thi không biết từ lúc nào đã tự mình chạy lên lầu mà không ai phát hiện.
Trì Nhiên lập tức chạy tới ôm lấy Tiểu Cương Thi, vội vàng hỏi: “Sao vậy, bảo bối? Sao lại khóc, ai bắt nạt con? Ba nhỏ sẽ đánh nó cho con.”
Tiểu Cương Thi run rẩy ôm lấy cổ Trì Nhiên, vùi đầu vào lòng cậu, nức nở kinh hồn bạt vía: “Ba nhỏ, con ngửi thấy mùi của mẹ.”
“Mẹ con?” Trì Nhiên nhíu mày, ở đây sao lại có mùi của mẹ nó?
Nhưng Tiểu Cương Thi là người có đầu óc nhất trong nhà ngoài sư huynh ra, nó tuyệt đối sẽ không nói đùa về chuyện này.
"Ngoan, đừng sợ, ba nhỏ ở đây." Trì Nhiên ôm chặt cậu bé, không ngừng an ủi.
Tiểu cương thi run rẩy nói nhỏ bên tai Trì Nhiên: "Máu của tiểu cô giống mùi máu của mẹ con."