Du Tiêu Phong cũng cho là như vậy, trong lúc nhât thời, Du Tiêu Phong ngây thơ đơn thuần, nước mắt lưng tròng, những giọt nước măt to như hạt đậu rơi lộp bộp xuống đất.
-[]Cô Liễu!! Cô đối xử với em tốt quá.
Nó khóc như vỡ đê, bản thân nó cũng biết, đầu óc của mình ngốc hơn người khác, từ lúc học nhà trẻ đã bị người ta coi thường, bị mắng là đồ đần, đồ ngốc, thiểu thông minh.
Giáo viên cũng hững hờ với nó, nhiều lắm cũng chỉ giúp đỡ nó học hành. Nhưng có ai là thật lòng chứ? Bởi từ góc độ y học mà nói, Du Tiêu Phong không thể giống người bình thường.
Dần dà Du Tiểu Phong cảm thấy, giáo viên cũng đối xử với nó không tốt, cũng là lẽ hiển nhiên, nó vốn không cùng đẳng cấp với những đứa trẻ khác, không có tư cách được đối xử ngang hàng.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, nó cảm thấy, “cổ Liễu ” thật tâm thật ý bảo vệ nó, chứ không phải chỉ là những lời nói đầu môi.
Cái Du Tiểu Phong suy nghĩ không quá phức tạp, nhưng nó cảm thấy, có người bằng lòng đánh người khác vì nó, có nghĩa là thật sự bảo vệ nó!
Lần đầu tiên nó cảm giác mình được một sự ấm áp bao quanh, dù trước sau cô Liễu vẫn lạnh lùng, vần đẹp đến kinh tâm động phách như vậy!
Những người khác có mặt ở hiện trường, cũng bị “tinh thần bảo vệ học trò, tấm lòng của giáo viên nhân dân” của Thiên Diện làm cho không biết nói gì, nên khen hay là coi thường?
Chủ nhiệm phòng giáo dục suy nghỉ một lúc, dù sao cứ để hiệu trưởng xử lý, ông chẳng cản phải lo nghỉ quả làm gì.
-Du Tiểu Phong, cô Liễu đối xử tốt với em như vậy, em phải học thật giỏi nhé... Cô Liễu, cô cũng đừng quá đáng, làm quá cũng không được đâu, học sinh trường chúng ta không thể so với học sinh trường khác, những đứa trẻ này hầu như ở nhà quản lý không nghiêm, cho nên hơi nghịch phá cũng là chuyện bình thường.
Thầy chủ nhiệm nói xong, xoay người bỏ đi.
Thầy chủ nhiệm nói xong câu này, những người khác cũng không nói gì nữa.
Thiên Diện cũng chẳng để ý người ta thấy thế nào, chỉ nói với đám trẻ con muốn đánh Du Tiểu Phong:
-[]Lần sau, ai đánh nó, cô gϊếŧ kẻ đó.
Mấy đứa trẻ nghe mà sởn gai ốc, nếu giáo viên khác nói như vậy, chắc chắn bọn nó sẽ không tin, nhưng hành vi như kẻ điên của Thiên Diện đã dọa bọn chúng, Thiên Diện không nhắc, bọn nó cũng chẳng dám đánh Du Tiêu Phong nữa.
Không ít giáo viên mỉm cười, cô Liễu này hình như xem nhiều phim quá thì phải. Động một chút là đòi gϊếŧ người, đúng là suy nghĩ của thanh niên.
Thẩm Á Đông híp mắt, càng ngày càng cảm thấy đại mỹ nhân này là mục tiêu chinh phục có tính khiêu chiến, xem ra, nội tâm của cô rất lương thiện, chỉ có tác phong là tương đối khác người thôi.
Đợi mọi người giải tán, Thiên Diện nhìn xe đạp của Du Tiểu Phong, nói:
-|]Lốp xe của em biến dạng rồi, rât không an toàn, phải thay lốp thôi.
Cô thật sự không muốn, con mồi mình phải gϊếŧ, giữa đường chết vì tai nạn giao thông, cho dù có gϊếŧ được tên thứ hai, nhiệm vụ của cô cũng sẽ không hoàn mỹ, tạo cơ hội cho Lâm Phi múa miệng.
Du Tiểu Phong lau nước mắt,
-|]Cô, ba em nói, phải tiết kiệm tiền, có thể đi là được rồi.
Thiên Diện lâm bẫm,
-||Hóa ra là không có tiền...
Cô cũng lười nói nhiều, giật lấy chìa khóa sợi xích xe đạp của Du Tiểu Phong, lấy xe ra, dùng giọng điệu ra lệnh nói:
-||Xe cô đem đi trước, tan học em tới văn phòng tìm cô.
Du Tiểu Phong ngơ ngác đứng yên tại chồ, nhìn Thiên Diện đẩy xe đi, có cảm giác nước mắt vân lưng tròng.
Sinh hoạt trong sân trường vẫn tương đối có quy luật, thỉnh thoảng có chút phong thanh, ngoài ra không có tin tức gì.
Chuyện trong bãi giữ xe hồi sáng, đã truyền đi khắp trường.
Trong lớp, Du Tiểu Phong lập tức trở thành nhân vật hot, tất cả mọi người đều hỏi nó cô Liêu đã đánh mấy đứa trẻ xấu lớp lớn như thế nào, sau đó mọi người đều nói cô Liễu thật sự là cô giáo tốt sao...
Trong lòng bọn trẻ, cô Liễu đã trở thành hóa thân của xinh đẹp, chính nghĩa, hiền lành!
Du Tiểu Phong cũng lần đầu tiên có cảm giác trở thành mặt trăng được các vì sao vây quanh, lần đầu tiên có nhiều bạn học chịu nói chuyện với nó, hơn nữa không phải nói chuyện theo kiểu coi thường nó, dường như mọi người đều chịu ảnh hưởng của cô Liễu, cảm thấy phải bảo vệ Du Tiểu Phong thật tốt, phải đối xử bình đẳng.
Đến khi tan học, Du Tiểu Phong thấp thỏm đến văn phòng của giáo viên văn.
Thiên Diện đã chấm xong bài tập ngồi chờ nó, thấy nó đến, một ngón tay giơ lên, không nhiêu lời, bảo nó cùng ra ngoài bãi cỏ.
Du Tiểu Phong ra ngoài bãi cỏ, phát hiện, xe đạp của mình đã rực rỡ hẳn lên!
Thiên Diện đã thay mới hai lốp xe của nó, thậm chí còn lắp hai chiếc đèn xe đạp phía trước và sau xe!
-[]Cô! Em không có tiền...
Du Tiêu Phong yêu ớt nói.
-Cho em, không cần tiền.
Thiên Diện dứt khoát nói:
-|]Đi xe phải chú ý an toàn, không được chết.
Du Tiểu Phong lại một lần nữa cảm động, lệ nóng tuôn trào, nghẹn ngào hỏi:
-|]Cô Liêu... sao cô đồi xử tốt với em vậy!? Em biết, em ngốc hơn những bạn học khác... Lần nào thi em cũng đứng nhất từ dưới lên...
Thiên Diện nói chuyện rất bình thản:
-|]Cô biết em đứng thứ nhất từ dưới lên, cho nên em không thể chết. Nêu như em chết rồi, cuôi kỳ cô không thể gϊếŧ em được.
Du Tiểu Phong nháy mắt mấy cái, nhớ lại, Thiên Diện nói từ trước, học sinh đứng nhất từ dưới lên trong kỳ thi cuối kỳ sẽ bị cô gϊếŧ.
Nhưng dĩ nhiên là nó không tin, cảm thấy cô giáo chỉ đang đùa nó, cô giáo đơn thuần chỉ muốn quan tâm bảo vệ nó!
Cho nên, Du Tiểu Phong vừa khóc, vừa cười “hì hì” ngây ngô, chút nước mũi còn chảy ra, bộ dạng ngây ngô.
Thiên Diện không khỏi buồn bực, cau mày nói:
-|]Em không sợ chết à? Vì sao cô nói muốn gϊếŧ em, em không sợ? Lẽ nào em được huấn luyện đặc biệt?
Du Tiểu Phong nào biết Thiên Diện đang nói chuyện gì, chỉ cười hì hì ngây ngô nói:
-|]Em không sợ! Cô Liễu, em rất thích cô, sau này chắc chắn em sẽ học giỏi môn văn
Thích mình? Thiên Diện cảm thấy khó hiểu, mình muốn gϊếŧ nó, nó lại nói thích mình. Học sinh này đúng là một quái nhân, không sợ chết
Du Tiểu Phong như tìm thấy hy vọng, lau nước mắt tranh thủ thời gian đẩy xe đi
-|]Cô Liêu, tạm biệt! Em phải về nhà cố gắng làm bài tập đây
Trong lòng Thiên Diện lầm bầm, mày có làm nhiều bài tập hơn nữa thì cũng chỉ đứng nhất từ dưới lên thôi.
Cô nhìn đồng hồ, cũng đến giờ về rồi, nên xoay người quay về văn phòng lấy túi xách.
Thế nhưng, vừa quay người lại, đã thấy Thẩm Á Đông tươi cười bước đến, còn chủ động chào hỏi.
-|]Co Liễu, vẫn chưa về ả?
Thiên Diện nhìn gã đang bước đến trước mặt mình, không thoải mái, nói mày:
-||Làm gì?
-[]Là thể này, hôm nay tôi nhìn thấy hành động của cô Liễu, rất ngưỡng mộ, muốn nói chuyện với cô về tình hình giáo dục, tối nay cô có rãnh không, chúng ta cùng đi ăn cơm chứ?
Thâm Á Đông rất tự nhiên cười.
-|]Không có hứng.
Thiên Diện nói xong muốn bỏ đi.
-Ê, cô Liễu!
Thám Á Đông biết phải mặt dày mới cưa được phụ nữ, lại một lần nữa cản Thiên Diện,
-|]Đừng từ chối dứt khoát như vậy. Có lẽ cô hiểu lầm tôi rồi, thật ra hồi sáng tôi rất đồng tình với cách làm của cô, những đứa trẻ kia tệ quá, đúng là phải chẩn chỉnh lại chúng...
-[ ] Cút!
Thiên Diện không chút mê tình.
Sắc mặt Thẩm Á Đông lúc đõ lúc trắng, cô nàng này ăn nói cộc cằn quá, nhưng gả vẫn giả bộ mỉm cười,
-|]Cổ Liêu, có phải cô có bất mãn gì đó với tôi không?
Thiên Diện thầm thở dại, tuyệt vọng muốn gϊếŧ chết gã đàn ông trước mặt, lạnh lùng nói:
-[]Anh có biết Proxemics của Edward-Hall là gì không?
-[]A? Cái... cái gì? Xin lồi... tôi không.
Thẩm Á Đông vẻ mặt mơ hồ, dù gã cũng biết chút tiếng anh, nhưng không biết đây là thứ gì.
Thiên Diện chẳng muốn nghe gã giải thích nhiều, nói:
-|]Nhân tế khoảng cách học của Edward-Hall tức là, khi người xa lạ ở gần nhau, sẽ vô tình duy trì khoảng cách vẻ mặt vật chất, đảm bảo không gian cá nhân. Học giả nhân loại văn hóa người Mỹ Edward-Hall, gọi không gian này là không gian riêng tư, mặt khác, không gian riêng tư căn cứ vào chủng tộc, giới tính, quốc gia và khu vật khác nhau, sẽ duy trì khoảng cách khác nhau. Điều đáng nhắc đến là, người ở những quốc gia Bắc Âu như Phần Lan, Thụy Điển khi - đứng ở trạm xe buýt, sẽ duy trì khoảng cách vài mét, thể hiện rõ khoảng cách quần thể tương đôi lớn. Và không gian riêng tư của tôi, gấp hai lần khoảng cách của người Bắc Âu. Cho nên, anh đang đứng gần tôi quá!
Thiên Diện nói xong, mắt liếc khoảng cách dưới chân hai người.
Miệng Thám Á Đông mở rộng, vẻ mặt rất đặc sắc, thấy Thiên Diện chuẩn bị bỏ đi, gã mới đuôi theo gượng cười nói:
-|]Nhưng... nhưng cô Liễu, chúng ta không phải người xa lạ, chúng ta là đồng nghiệp mà...
Thiên Diện quay đầu lại, không vui nói:
-||Anh là ai?
-...
Thám Á Đông thẩn thờ đứng tại chồ, như bị đóng đinh, hoàn toàn bó tay.
Nếu không phải gã đã đầu ba mươi thì gã sắp phát khóc rồi, mình đã giới thiệu bao nhiêu lần rồi chứ? Không nên đùa như vậy chứ!
Thiên Diện không vui vẻ từ văn phòng xách túi ra, trên đường ngồi taxi trở về sơn trang, cô không khỏi suy nghỉ, có nên gϊếŧ chết tên giáo viên nam đáng ghét trong trường không, để lão Bao đổi lại mấy giáo viên nữ... Ờ. Cách này cũng đáng cân nhắc đó...
Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm ở Thiên Lam Sơn trang.
Lâm Phi vội vàng đưa loại thuốc trung hòa mới nhất tiến hành thí nghiệm, đang bận rộn, thì nghe điện thoại của lão Bao gọi tới.
-Chuyện gì vậy? - Lâm Phi thiếu kiên nhân.
Trong điện thoại lão Bao rụt rè kể chuyện Thiên Diện nhắc đến ban sáng, cha mẹ của học sinh mặt đen bị đánh đã tìm tới, đòi trả lại công bằng.
Sau khi Lâm Phi nghe xong, mắng một câu, -
Ngu xuẩn!
-|]Chẳng lẽ anh quên mất nghề chính của anh là gì rồi à? Chuyện thế này mà cũng phải hỏi tôi nên làm thế nào sao!?
Lão Bao nghe xong, lập tức sáng tỏ! Đúng vậy! Mình là xã hội đen như y mà để bị áp chế thế này thế kia chứ? Phải lập tức phái vài tên đệ tử đi xử lý mới được
Lâm Phi cúp máy, không khỏi bật cười, Thiên Diện này, mình để cho cô nàng dựa theo bản tính đi làm giáo viên, xem ra đã gây không ít chuyện ở tiểu học Thanh Sơn, đúng là mong chờ biểu hiện tiếp theo của cô nàng quá.