Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 368: Nhiên liệu độc nhất vô nhị

Ăn uống bên ngoài bờ biển một bữa, cũng khiến tâm trạng bực tức bình phục hơn, khi về Phương gia, Lâm Phi đến phòng khách mà Phương Thư Hải sắp xếp.

Vốn định đăng nhập LOOK, tiếp tục thăm dò tin tức có liên quan đến Cố gia, nhưng hắn phát hiện trong viện trước cửa phòng khách bóng hình cô đơn của một người phụ nữ đang ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn trời đêm đến xuất thần.

- Nhã Nhu?

Lâm Phi đi đến, nhưng lại thấy cô vội vàng lau nước mắt trên mặt.

- Anh đã về rồi à.

Phương Nhã Nhu nở nụ cười, tỏ ý mình không sao:

- Đi đâu ăn ngon rồi hả?

Lâm Phi không trả lời, mà hỏi:

- Ai chọc giận để cô phải khóc rồi?

Phương Nhã Nhu lắc đầu:

- Không ai chọc tôi cả, chỉ nghĩ về một vài chuyện thôi. Anh không ngủ à, tôi đoán là anh có ngủ hay không cũng vậy, chi bằng ngồi xuống, nói chuyện với tôi chút, tôi cũng có vài việc muốn nói với anh.

Lâm Phi gật đầu ngồi xuống, cách Phương Nhã Nhu một bàn tròn nhỏ, trên bàn, Phương Nhã Nhu chuẩn bị một trai Lafite năm 1982, xem ra là muốn uống cùng Lâm Phi.

Hai người nhâm nhi một hồi, Phương Nhã Nhu mở miệng nói:

- Lâm Phi, xin lỗi, lần này để anh đến đây vốn là muốn tránh đi quan hệ thông gia ấy, nhưng hiện tại…tôi đã quyết định gả cho Trang Diệc Phàm rồi, để anh uổng phí công sức, thật sự rất xin lỗi.

- Tại sao, cô cũng không có cảm giác với gã ta.

Lâm Phi nhíu mày:

- Nếu bởi vì ca phẫu thuật của mẹ cô, cô không cần thiết phải làm vậy, tôi có thể đánh cược, cùng lắm thì tôi cứ làm, bọn họ không ngăn được tôi đâu! Tôi tuyệt đối có thể giúp mẹ cô hồi phục sức khỏe.

- Hơn nữa, cho dù bọn họ hoàn thành ca phẫu thuật, cô cũng không cần thiết phải lấy Trang Diệc Phàm, nếu bọn họ dám dùng sức mạnh, tôi sẽ gϊếŧ tên Trang Diệc Phàm, xem gã cưới cô thế nào!

- Anh đừng như vậy.

Phương Nhã Nhu lo lắng khuyên nhủ:

- Tôi biết anh có bản lĩnh, nhưng không cần phải làm như vậy.

- Huống hồ bản thân anh cũng có nhiều việc phải làm, rất nhiều người vốn đã nhìn chằm chằm vào anh, anh nên suy nghĩ cho bản thân mình, chứ không phải tôi. Tôi nhiều nhất cũng chỉ là một người bạn bình thường của anh, anh có thể giúp tôi thế này, tôi đã rất cảm kích rồi.

- Bạn bè bình thường?

Lâm Phi cười nói:

- Việc cô làm với tôi, đó không phải là việc mà bạn bè bình thường có thể làm.

Phương Nhã Nhu đỏ mặt, hiển nhiên là biết rõ hắn đang nói chuyện hôm ở trong văn phòng:

- Đừng nói giỡn, cái này chẳng có gì cả. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nếu như không có chúc xúc động nào với “tính”, đó mới là điều không bình thường. Tôi không hối hận làm chuyện ngày hôm đó, coi như điên cuồng nhất thời…nhưng chuyện đó cũng không đại diện cho điều gì cả.

Lâm Phi có chút kinh ngạc, Phương Nhã Nhu hiển nhiên còn chín chắn hơn những gì hắn nghĩ. Quả thật, cho dù hai người có phát ính quan hệ cũng không nhất định là quan hệ mật thiết đến đâu.

Phương Nhã Nhu tiếp tục nói:

- Tôi đã nghĩ rồi, tôi lấy Trang Diệc Phàm, đối với gia tộc, với người thân của tôi đều là chuyện tốt…hơn nữa vốn dĩ tôi không có bạn trai, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên lập gia đình rồi.

So với những công tử nhà giàu trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, học trưởng cũng coi là người đáng để tin cậy, anh ta đợi tôi nhiều năm như vậy rồi, tôi biết rõ điểm này.

- Nhưng giữa hai người hoàn toàn không có tình yêu.

Lâm Phi cau mày.

- Tình yêu?

Phương Nhã Nhu cười chua xót lắc đầu:

- Còn nhớ tôi đã nói gì với anh không, người bạn trai cũ tôi từng yêu từ hồi đại học cho đến năm nay…giữa tôi và anh ta…cũng từng có tình yêu..

- Thế nhưng, vậy thì sao, mỗi một chuyện tình đều giống như nhiên liệu độc nhất vô nhị trên thế giới, đốt cháy, đốt cháy, sớm muộn cũng sẽ hao hết, hơn nữa sẽ không còn cách này cháy lên được nữa.

- Nếu đã là thứ sớm muộn gì cũng tan hết, vậy hà tất tôi phải chấp nhất hai chữ “tình yêu”. Sống bình yêu qua ngày, để người nhà hài lòng, có lẽ càng quan trọng hơn.

- Thế nhưng cô sẽ cảm thấy hạnh phúc sao, đó cơ bản không phải là cuộc đời mà cô muốn có, chẳng quan hiện tại cô đang dùng hiện tại để làm tê liệt linh hồn của mình, cô có thể có tương lai tốt đẹp hơn, nếu cô bước sai bước này, sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Lâm Phi nói.

Phương Nhã Nhu khóe mắt long lanh, như vì sao trên trời.

- Anh thật sự quan tâm đến tôi như vậy sao?

Lâm Phi kinh ngạc, mỉm cười nói:

- Đương nhiên, mặc dù không ít người cho rằng tôi “tội ác chồng chất” nhưng không có nghĩa là tôi không quan tâm đến người bên cạnh mình, cái này có mâu thuẫn không?

Phương Nhã Nhu cười, giọng nói dịu dàng:

- Nếu như…tôi có thể gặp anh sớm hơn một chút thì tốt rồi, như vậy, có lẽ anh sẽ trở thành bạn trai của tôi thật.

- Tôi bây giờ không phải sao?

Lâm Phi cười nói.

Phương Nhã Nhu lắc đầu:

- Là giả, anh thuộc về Tô Ánh Tuyết, đây là hiện thực, anh sẽ kết hôn với người phụ nữ khác…còn tôi…cũng sẽ kết hôn với người đàn ông khác.

Trong lòng Lâm Phi không khỏi có chút nghẹn ngào, ý của Phương Nhã Nhu rất rõ ràng, đó là dù có giúp cô thế nào, đến cuối cùng vô vẫn phải lấy chồng, tuổi xuân của cô là thứ quý giá, cô không thể mãi mãi chờ đợi như vậy.

Cho nên, nếu đã sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, cô thà lựa chọn Trang Diệc Phàm, người mình quen biết.

Lâm Phi uống vài ngụm rượu, nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Hắn không hứa hẹn được gì với cô, Phương Nhã Nhu có quyền lựa chọn cuộc sống của mình.

- Thật ra, nói những cái này không có ý nghĩa gì cả, đời người đâu thể việc nào cũng theo ý mình, nếu không đã không có nhiều hối hận và tiếc nuối như vậy.

Phương Nhã Nhu nhàn nhạt nói tiếp:

- Lâm Phi, ban ngày anh cũng nghe nói rồi, mẹ tôi đặc biệt ghét đến bệnh viện và nhìn bác sỹ, anh biết vì sao không?

Lâm Phi lúc đó cũng muốn hỏi, nhưng sau đó Phương Thư Hải lại không muốn nói:

- Là trước đây xảy ra chuyện gì trong bệnh viện à?

Phương Nhã Nhu gật đầu:

- Là khi tôi chào đời…

- Cô chào đời?

Lâm Phi ngạc nhiên, không hiểu hỏi.

Phương Nhã Nhu nói:

- mẹ của tôi không giống như chủ mẫu của nhiều đại gia tộc khác, bà không phải là danh môn khuê tú gì, trước kia bà là một người con gái trong gia đình nhà giáo bình thường, tổ tông đều là người dân bình thường.

- Chính bởi vậy, lúc đầu khi bà quen biết với cha tôi hồi đại học, bà nội tôi đặc biệt phản đối, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được cha tôi, hơn nữa ông nội tôi cũng không phải đối, vậy nên, con trưởng của Phương gia đã cưới một người phụ nữ trong gia đình bình thường.

Nhưng dù là kết hôn, gia tộc và bà nội tôi đã chèn ép mẹ tôi rất nhiề. Từ trước tới giờ mẹ tôi không được hưởng sự giáo dục của xã hội thượng lưu, rất nhiều quy củ phải học từ đầu, có thể nói, bà giống như một học sinh tiểu học, đột nhiên vào đại học vậy, cái gì cũng không hiểu, phải tự mình tìm tòi.

- Có lẽ là áp lực quá lớn, năm đó khi sinh tôi, bà đã bị xuất huyết, tình trạng khẩn cấp, để bảo đảm tính mạng của hai mẹ con, bà đã từ bỏ đi năng lực sinh con sau này…

Lâm Phi nghe tới đây, không khỏi kinh ngạc, chẳng trách đại gia tộc lớn như Phương gia mà chỉ có Phương Nhã Nhu là trưởng tôn nữ, không có anh chị em gì, thì ra là Lưu Oánh Oánh không có khả năng sinh nở!

- Anh có biết, mất đi năng lực sinh đẻ, đối với một người con dâu trưởng trong gia đình giàu sang quyền thế, lại vừa mới sinh con là đả kích lớn thế nào không? Không chỉ là nội tâm bị tổn thương, mà còn áp lực của gia tộc và bên ngoài, là điều khó mà tưởng tượng được.

- Mặc dù cha tôi và ông nội không trách cứ mẹ của tôi, nhưng khi tôi còn nhỏ, mỗi lần cha và ông không có nhà, tôi thường thấy bà nội vừa đánh vừa mắng mẹ tôi…còn nhục mạ bà chỉ là một con gà mái đẻ trứng, nuôi một phế vật trong nhà..

- Có lẽ do tôi hiểu chuyện quá sớm, những ký ức ấy giống như cỏ dại mọc rễ trong đầu tôi, nhổ thế nào cũng không hết, cho đến hiện tại, tôi vẫn còn nằm mơ đến những ác mộng đó…

- Bởi vì di chứng sau khi sinh tôi nên sức khỏe mẹ tôi rất yếu, bà vốn không phải là khỏe mạnh gì, sau này sinh tôi lại càng ốm yếu hơn, điều này khiến bà nội tôi vô cùng ghét bỏ bà.

- Đến tận khi tôi học trung học, bà nội tôi mất…tôi biết như vậy không đứng, nhưng tôi không sợ phải nói với anh rằng, tôi tham gia tang lễ của bà nội tôi, trong lòng tôi rất vui vẻ, quả thật là hận không thể bật cười cho hả hê…

Trong đôi mắt của Phương Nhã Nhu có đè nén sự phấn khởi, kích động, trong màn nước mắt có hằn lên tơ máu.

Lâm Phi nhìn tay cô bóp chặt ly rượu, đốt ngón tay trắng bệch, không khỏi giật mình. Không ngờ nội tâm người phụ nữ này lại không dịu dàng như vẻ bề ngoài của cô, cô cũng có sự điên cuồng của mình, chỉ là bình thường không lộ ra cho người đời biết mà thôi.

- Ngày thứ hai sau khi bà nội qua đồi, tôi rất nghiêm túc nói với mẹ mình rằng, “ mẹ, con muốn làm bác sỹ, như vậy, dù mẹ không đến bệnh viện, con cũng có thể xem bệnh cho mẹ, mẹ không thích nhìn thấy bác sỹ, nhưng sẽ phải thích nhìn thấy con gái mình chứ.

- Đó là nguyên do vì sao tôi muốn làm bác sỹ, dù có chút ấu trĩ, nhưng quả thật lúc đầu tôi chỉ muốn xem bệnh cho mẹ mà thôi. Thật ra mẹ tôi nên hận tôi, nếu không phải là tôi, có lẽ bà sẽ không xuất huyết nhiều như vậy, rồi mất đi khả năng sinh con, nếu tôi là một người đàn ông, có lẽ bà không bị ghét bỏ như vậy…