Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 257: Nguyên

Dưới bầu trời đêm, trong phòng an ninh.

Nhìn hình ảnh, nghe lời của Lý Úy Nhiên, nhóm người Lục Trường Minh đều giật mình.

Lâm Phi đã chết?

Mặc dù tin tức này không phải là tin xấu đối với Hạ Quốc, nhưng cái chết của Lâm Phi quả thật có chút đột ngột.

Trong trại giam, năm tên người thép cũng kinh ngạc.

Đội trưởng thép áo giáp màu đỏ sậm có chút cảm khái nói:

- Dù cho là truyền kỳ huy hoàng đến đâu, cũng có lúc phải hạ màn….truyền kỳ thời đại đã chết, truyền kỳ thế giới ngầm cũng phải đi rồi….

Lời này đã lọt vào tai mọi người trong căn cứ, lại là truyền kỳ truyền kỳ, rốt cuộc Lâm Phi là nhân vật như thế nào trong thế giới ngầm?

Sau đó, việc khiến mọi người cảm thấy giật mình hơn đã xuất hiện!

Chỉ thấy năm người thép đứng nghiêm, sau đó khom người chín mươi độ trước thi thể Lâm Phi, cúi chào, kính lễ!

Mặc dù những người này muốn gϊếŧ Lâm Phi, nhưng đối với kẻ địch đã chết này, bọn chúng còn có lòng kính phục!

Điều này khiến nhóm người Diệp Vô Nhai, Lục Vũ Phỉ tràn đầy vẻ không cam lòng, chỉ là một tên Lâm Phi, dựa vào cái gì mà được người Mỹ cường đại này sùng kính?

Đến Lý Úy Nhiên cũng không đánh thắng, hắn có tư cách gì? Là vì hắn đã chết sao?

Sau khi chào kính lễ xong, tên đội trưởng áo giáp đỏ sậm lại khôi phục lại nụ cười dữ tợn:

- Được rồi! Vậy để chúng ta tiễn truyền kỳ của chúng ta, và truyền kỳ của thế giới ngầm chặng đường cuối cùng!

Nói xong, tên chiến sĩ áo giáp đỏ sậm nâng cánh tay lên, một quả đạn bỏ túi đã vận sức chờ phát động!

Mục đích rất rõ ràng, đem một người sống một người chết nổ thành tro bụi!

Khô Lâu Vương Kaysone ở bên cạnh Lâm Phi, im lặng ngồi đó tụng niệm kinh vặn, tựa hồ là có ý cùng chết với Lâm Phi.

- Không thể!

Lý Úy Nhiên tức giận, mặc dù cô mới quen người chú này không lâu, nhưng hợp ý, nói chung rất vui vẻ. Mặc dù vì nhiệm vụ phải đánh lén hắn, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn thân thể hắn bị nổ tung!

Mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này Lý Úy Nhiên đã khôi phục lại vết thương trên thân thể, như không có chuyện gì xảy ra, lần nữa quơ kiếm khí, công kích về tên chiến sĩ đỏ sậm!

Chỉ tiếc là bốn tên người thép kia cũng có mặt, kiếm khí của Lý Úy Nhiên đã bị từ trường phá hoại, sau đó là xạ kích của xạ tuyến nhiệt độ cao rừng tực, Lý Úy Nhiên chỉ đành lùi lại!

- Đừng! Chú!!

Trong tiếng kinh hô của Lý Úy Nhiên, đạn đạo vẫn xì ra.

- Vèo!!

Đạn đạo bỏ túi nhưng lại có uy lực cực lớn, nhanh đến mắt thường không có cách nào nhìn thấy, uyển chuyển như ma trảo tử thần, hướng về khu vực Lâm Phi và Kaysone!

Mọi người trong nhà tù, trong phòng an ninh đều không dám nhìn nhiều, thậm chí có người còn nhắm nghiền hai mắt…

Thời gian như ngừng lại, trong đầu mọi người đã sớm hình dung ra tiếng nổ vang trời…

Một giây, hai giây, ba giây?

Mọi người đột nhiên cảm thấy có điểm gì đó lạ? Vì sao qua vài giây rồi mà đạn vẫn chưa nổ?

Khi nhóm người Lý Úy Nhiên mở mắt ra, nhìn về phía đạn đạo phóng đi, trong chớp mắt đều nghẹn họng nhìn trân trối, không nói ra lời!

Đạn đạo! Đạo đạo! Đạn đạo đã được ….

Mọi người đều tưởng mình hoa mắt, nhưng quả thật, đạn đạo đó không có tính hủy diệt, trong quá trình bay qua, bắn vào người Kaysone, đã bị người dùng hai ngón tay, như chiếc đũa kẹp củ cải trắng mà kẹp lấy!

Phải có phản ứng và tốc độ nhanh thế nào mới có thể kẹp được đạn đến bọn họ cũng không nhìn rõ ở khoảng cách gần như vậy?

- Ha…

Một tiếng ngáp kéo dài kéo mọi người từ khϊếp sợ trở về hiện thực!

Lâm Phi! Lâm Phi!...còn sống!?

Trong tình hình mọi người đang đờ đẫn, ngay cả cằm của Kaysone cũng sắp rơi xuống đất, Lâm Phi đã mở mắt?

Lâm Phi ngáp dài một tiếng, vẻ không vui chép chép miệng:

- Vừa mơ thấy ác mộng, mơ đến người nghĩ đến đã buồn nôn…thì nghe thấy các người lảm nhảm, sao vậy…mệt mỏi cả buổi, không cho người ta ngủ sao…

- S..carpe!

Kaysone lại rớt nước mắt, nhưng lần này là giọt nước mắt vui mừng:

- Ha ha! Phật tổ phù hộ! Đáng ra tiểu tăng nên sớm biết, người trên thế giới này dù có chết hết, thì “Vô Miện Chi Vương” Scarpe cũng vẫn sống!

Scarpe? Thủ thuật đao? Giải phẫu đao?

Nghe thấy Kaysone dùng tên tiếng Anh gọi Lâm Phi, một số người trong căn cứ mới sực nhớ đến điều gì đó, sắc mặt kịch biến!

Rõ ràng nhất chính là nhóm người Lục Trường Minh, Diệp Vô Nhai, Dư Mộc Cận, những người tương đối rõ ràng về thông tin thế giới ngầm, còn Lục Vũ Phỉ, Phương Hải Triều lại nghĩ ra điều gì đó, không dám xác định.

Lý Úy Nhiên tựa hồ cũng nghe nói đến danh hiệu này, cô bé mở to cái miệng nhỏ nhắn.

Nếu Lâm Phi là người đó thật, vậy có thể lý giải vì sao hắn có thể chỉ huy Khô Lâu Vương rồi!

Lâm Phi lại không để ý đến bộ dạng kinh ngạc của những người này, hắn cũng biết, tên của mình đối với người Hạ Quốc mà nói còn lạ lẫm mà xa xôi, giống như nhân vận trong truyền kỳ thần thoại.

Biết thần linh này nhưng có biết rõ lai lịch, hết thảy tin tức của hắn không?

Cơ bản giống như là thứ cả đời không tiếp xúc được, thì phải suy nghĩ nhiều làm gì?

Lâm Phi sớm đã không còn quan tâm đến cái hư danh ấy, người đời nhìn nhận hắn thế nào, nâng hắn lên tầng thượng, đánh xuống địa ngục, đều không có cách nào dao động trái tim hắn.

Hắn chính là hắn, chỉ có vậy.

- Haiz, Kaysone, hòa thượng bẩn như anh đến lúc nào vậy, sao quần áo lại thối thế này?

Lâm Phi bộ dạng chê bôi, lấy tay phẩy phẩy không khí.

Nhưng mới phẩy một cái mới phát hiện trên tay mình đang kẹp đạn đạo bủ túi như miếng củ cải trắng.

Khô Lâu Vương không phản bác mà chỉ cười khổ, có vẻ đã quen với việc Lâm Phi đùa cợt như vậy.

Lâm Phi cười ha hả, tùy ý ném đạn đạo vào góc tường như ném một thứ rác rưởi.

- Coi chừng đừng ném loạn!

Lục Vũ Phỉ nhìn thấy vậy vội hô to.

Lâm Phi lại bất đắc dĩ lắc đầu:

- Có chút kiến thức nào không vậy, loại đạn đạo định vị laser này, sau khi bị chặn đường, thay đổi điểm rơi thì chẳng khác nào phế liệu, cô cho rằng đó là loại đạn vừa chạm đất là nổ tung hay sao?

Mọi người thấy Lâm Phi sống lại “thật”, đều cảm thấy có phải mình đang có ảo giác hay không, tất cả đều nhìn hắn bằng con mắt khó tin.

Hắn chính là “Thủ thuật đao”, Scarpe?

- Scarpe….anh…không phải vừa rồi anh chết sao? Tim không đập, cũng không hô hấp…

Chiến sĩ áo giáp đỏ sẫm bắt đầu căng thẳng, ngữ khí cũng thể hiện sự nóng vội.

Lâm Phi thản nhiên đứng dậy, hoạt động gân cốt trên cổ, mấy cái đinh trên huyệt Phong Trì của hắn đã bị ép ra ngoài, nhưng lại đâm sâu vào huyệt bát đại tử còn lại.

Nhưng cho đến giờ Lâm Phi không hề sợ hãi, vừa rồi hắn đã biết hàm nghĩ của những chiếc đinh này, mặc dù không rõ ràng, nhưng về bản chất, những chiếc đinh này là thứ mà trong tương lại, bản thân hắn phải phá từng cái một.

Mỗi một cái đinh đều cung cấp cho hắn một con đường tắt tịnh tiến tu vi, là thứ bảo đảm duy trì sinh mạng cho hắn, nhưng cũng có nghĩa là, hắn phải đối mặt với một tương lai với nhiều điều không có cách nào dự đoán trước!

- Ai nói không hô hấp, tim ngừng đập là chết? Dưỡng khí chẳng qua chỉ là nhiên liệu cung cấp để huyết dịch thiêu đốt, đến xe hơi cũng có thể dùng xăng các loại, một người sao phải dùng một loại nhiên liệu?

Lâm Phi nhếch miệng cười.

Không ai hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lâm Phi, còn Lâm Phi cũng không có ý định để họ hiểu, cảnh giới giữa họ và hắn còn chênh lệch rất lớn.

Sau khi rút ra được chiếc đinh đó ngoài ý muốn, khi bước vào cánh cửa bị gọi một cách khoa trương là Lục Địa Thần Tiên, hắn mới hiểu, thì ra, tất cả của tất cả, không hề như con người tưởng tượng!

Lý luận mà Ảnh Tử từng đề cập với hắn, thì ra là thật!

Mặc dù người phụ nữ ấy không còn nữa, nhưng bất luận là âm dung tiếu mạo hay trí tuệ của cô đều là thứ hắn không thể quên!

Khi Lâm Phi bước vào cảnh giới hoàn toàn mới, trong đầu hắn bỗng hiện lên một danh từ mà bản thân hắn cũng không hiểu sao nó lại xuất hiện, có vẻ như tất cả vốn dĩ là thế…

Quy Nguyên!

Đúng, cảnh gới này nên gọi là “Quy Nguyên”!

- Nhân văn chi nguyên, triệu tự thái cực, trong “Văn tâm điêu long”, cổ nhân lĩnh ngộ thế gian từng cảm ngộ.

Nguồn gốc văn minh loài người là đến từ vũ trụ.

Nguyên, là nơi vũ trụ bắt đầu!

Trở về nguồn cội vũ trụ, đi cảm ngộ thế giới chân thực này, hiểu được cấu thành chân thật nhất của nó, chính là Quy Nguyên.