Mâu thuẫn với Tô Ánh Tuyết còn chưa được giải quyết nên Lâm Phi chưa biết được sau này đối xử với người con gái đã trở thành vị hôn thê trên danh nghĩa của mình như thế nào. Nửa đêm từ bệnh viện đi ra, hắn cũng không thể nào trở về sơn trang Bắc Tú.
Nhưng Lâm Dao đang định quay lại nhà ở thôn Thủy Khẩu để lấy một số quần áo của mình và Lâm Đại Nguyên, Lâm Phi liền gọi Diệp Tử Huyên mang xe đến, đưa Lâm Dao về thôn nghỉ lại một đêm.
Căn nhà ở thôn Thủy Khẩu được xây dựng từ những năm 90, là một căn nhà hai tầng sơ sài, nằm ngay cạnh bờ sông, có cây nhãn l*иg lớn che bên mái hiên. Cảnh sắc ngôi nhà có chút kì dị, nhưng Lâm Phi đã sống trong nội thành từ nhỏ nên không có nhiều kỷ niệm ở đây, chỉ là thi thoảng mới tới mà thôi.
Sáng sớm, Lâm Phi vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thơm đậm đà của thức ăn ở dưới lầu.
Đi xuống phòng bếp ở tầng dưới, hắn thấy Lâm Dao đang bận nấu đồ ăn sáng. Cô đi đôi dép lê nhựa màu hồng nhạt, cô chỉ cao 1m6, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại mặc chiếc áo phông rộng thùng thình dài đến bắp đùi, sợ bị bẩn nên mặc một bộ đồ cũ.
Nhưng chiếc áo rộng thùng thình kia lại khiến đôi chân nhỏ trắng muốt mềm mại của Lâm Dao lấp ló thấp thoáng dưới lớp áo, giống như đang chìm trong dòng nước hoa quả tươi mát.
Lâm Dao nghe thấy tiếng động liền xoay người lại nhìn, cô không kẻ lông mày, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu lấm tấm mồ hôi, hai má ửng hồng, nụ cười xinh đẹp đến mê hồn.
- Anh, em làm ít bánh rán để anh ăn trước, cháo sắp được rồi, anh ra ngoài ngồi một lát đi, khi nào được em mang ra cho anh.
- Sao không ngủ thêm chút nữa đi, dậy sớm làm đồ ăn sáng làm gì, có hai người thôi mà, ra ngoài mua gì ăn là được rồi.
Lâm Phi nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn nấu nướng, trong lòng thương xót, hình như vừa ngủ dậy là vào bếp nấu nướng luôn, nếu không sao đã xong nhanh như vậy được.
Lâm Dao cười ngọt ngào:
- Có gì đâu, em nấu đồ ăn sáng từ hồi học cấp hai rồi, anh nhất định là mệt hơn em, có chút việc nhỏ như vậy có đáng gì đâu.
Lâm Phi thấy ấm áp trong lòng, trêu cô:
- Sau này ai mà lấy được em đúng là có phúc.
- Anh, sao anh cứ nhắc đến mấy chuyện này thế chứ… - Lâm Dao ngượng ngùng quay đi, rồi đột nhiên hỏi:
- Anh có định giảng hòa với chị Tô không, hình như cha rất tức giận.
- Không biết nữa… - Lâm Phi nói thật lòng: - Thực ra là bác hiểu nhầm thôi, chỉ cần xóa bỏ hiểu nhầm này thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu, còn một số nguyên nhân khác nữa, anh phải suy nghĩ kỹ một chút.
- Ồ…
Lâm Dao gật gật đầu, trong đầu cô hiện lên những suy nghĩ phức tạp, muốn nói nhưng lại thôi, nhưng trong lòng Lâm Phi đang rối bời nên cũng không để ý tới cô.
Lâm Dao đảm đang chăm sóc cho Lâm Phi như một đại lão gia, lo xong bữa sáng cho hắn liền bưng từng món tới trước mặt Lâm Phi, không để hắn phải động tay làm gì.
Làm xong tất cả các công việc xong, cô khẽ lau mồ hôi đang rịn trên trán, nói:
- Anh lên phòng tắm rửa rồi thay quần áo đi, em lấy đồ xong là chúng ta đi luôn.
Bây giờ đã là tháng tám, nhiệt độ Lâm An vào buổi sáng cũng khá cao, hơn nữa Lâm Dao còn đứng làm bánh rán trong bếp.
Lâm Phi biết cô vẫn chưa tắm rửa gì, liền bảo cô đi tắm trước, để dành lại đồ ăn sáng cho cô.
Hai mươi phút sau, Lâm Phi đang nghĩ, con gái tắm rửa đúng là rắc rối thật, đột nhiên “Phanh!” một tiếng như tiếng cánh cửa bị cái gì đó đập vào, ngay sau đó là tiếng thét của Lâm Dao.
Khả năng nghe của Lâm Phi rất tốt, nghe thấy vậy liền lập tức buông bát xuống, chạy lên lầu:
- Dao Dao, em sao vậy?
- Anh…
Lâm Dao đang quấn một chiếc khăn tắm màu vàng nhạt, ngồi dựa ở cửa phòng tắm, mái tóc ướt xõa trên vai, dưới chiếc cổ trắng ngần là da ngực nõn nà, xương quai xanh hơi lõm xuống.
Chiếc khăn tắm quấn từ ngực đến mông Lâm Dao nhưng những nét xuân quang vẫn lồ lộ ra, khó mà che đậy được. Cặp đùi trắng đẹp dán trên nền gạch men sứ kia còn trắng nõn, mịn màng hơn màu trắng của sứ kia rất nhiều.
Tuy cô không cao nhưng vẫn sở hữu một đôi chân dài siêu mẫu, tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng mỗi chi tiết đều tinh tế thon thả, tựa như được điêu khắc tỉ mỉ đến từng centimet, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn đưa tay ra vuốt ve.
- Vữa nãy em muốn ra sớm nhưng không để ý nên bị ngã.
Tay Lâm Dao giữu chặt chiếc khăn tắm trên ngực để không bị tuột xuống, tay kia thì giữ trán, rõ ràng là vừa bị đập đầu vào cửa.
- Sao em lại không cẩn thận nhưu thế chứ, có gì đâu mà phải vội, anh có giục em đâu.
Lâm Phi lắc đầu bất đắc dĩ, tiến lên phía trước, đưa tay ra định đỡ cô lên.
Nhưng Lâm Dao vừa đứng dậy, chân trái hơi dùng sức một chút liền thấy đau “ái” một tiếng, hàng lông mày nhíu chặt lại.
Lâm Phi sững sờ:
- Trật chân rồi?
Lâm Dao gật đầu:
- Hình như là vừa nãy mắt cá chân bị đập vào…
Lâm Phi nghe xong, không nghĩ ngợi gì nhiều, đặt cô ngồi xuống dưới đất, đưa tay ra nắm lấy cổ chân trắng nõn nà kia:
- Anh xoa bóp cho em một lát, tí nữa ra tủ lạnh lấy mấy viên đá chường vào sẽ nhanh khỏi thôi.
- Ồ…
Lâm Dao còn chưa kịp phản ứng, chân trái đã bị Lâm Phi xoa bóp trên tay.
Trình độ xoa bóp của Lâm Phi rất chuyên nghiệp, hành kinh hoạt huyết, có thể am hiểu kinh mạch xương cốt của con người mới đạt được trình độ như vậy.
Có thể là vì rất chuyên nghiệp nên Lâm Dao nhanh chóng cảm nhận được chân trái của mình đang tê tê, không nhịn được phát ra những âm thanh khiến người ta dễ nghĩ sai…
- A…a…
Lâm Dao cũng cảm thấy thẹn thùng, cố gắng không phát ra tiếng, chỉ khẽ có chút giọng mũi.
Còn Lâm Phi cũng dần dần phát hiện ra thanh âm ngọt ngào ướŧ áŧ, ôn nhu uyển chuyển như tiếng oanh hót của em họ mình, khiến vùng dưới của hắn nóng bừng, căng cứng lên, khí thế bừng bừng như đang sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng quan trọng là Lâm Phi phát hiện ra mình đang đặt đôi chân trắng nõn của Lâm Dao lên đùi mình, khiến chiếc khăn tắm che đến mông kia bị kéo lên phân nửa.
Chỉ cần hắn khẽ đánh mắt sang là có thể thấy cô không mặc qυầи ɭóŧ, ánh mắt còn xuyên thẳng vào nơi kiều diễm phong quang giữa hai chân…
Trắng trẻo sạch sẽ, không hề có cỏ dại, chỉ có hồng đào nở rộ thành một vòng uyển chuyển…
Cô gái nhỏ này quả thực rất trắng. Phù!
Lâm Phi kiềm chế nuốt nước miếng, vội vàng cúi xuống không dám nhìn tiếp nữa. Hắn thầm mắng mình đúng là cầm thú, đây là em họ hắn đấy! Sao lại cứ nghĩ linh tinh thế này! Tuy lúc nhỏ còn tắm chung nhưng bây giờ người ta thành thiếu nữ rồi mà!
Lâm Dao cũng phát hiện ra sự xấu hổ lúc này, cô sắp khóc rồi. Thấy vật trong quần đùi Lâm Phi đang ngóc lên, càng lúc càng khoa trường, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung ra, làm sao mà không đoán được anh trai cô đã để ý thấy cảnh tượng phong quang kia của cô bị lộ ra chứ!
Lần trước trong phòng trọ Lâm Phi thuê, phần trên bị hắn nhìn thấy, còn lần này, bên dưới cũng bị nhìn nốt rồi!
Vấn đề là người đàn ông này không phải bạn trai cô, mà là anh họ cô đấy!
Lâm Dao thực sự muốn lập tức lấy tay che lại, nhưng như vậy lại giấu đầu hở đuôi, chẳng khác gì chứng mình là mình đã biết mình bị hắn nhìn thấy hết rồi.
Kết quả là cả hai đều ngầm hiểu lẫn nhau, giữ nguyên tư thế đó. Không dám cử động gì nữa, cũng không ai lên tiếng.
Lâm Dao cố gắng chịu đựng thêm hai phút nữa, khuôn mặt bầu bĩnh đã khô nước mắt, cô miễn cưỡng cười cười:
- Anh… được rồi, anh đỡ em đứng dậy đi.
- Hả, được…
Lâm Phi toát mồ hôi lạnh khi nghe thanh âm kia của Lâm Dao, xương cốt hắn như giòn tan ra rồi, cô gái nhỏ này đúng là tiểu yêu tinh hồng nhan họa thủy rồi.
Lâm Phi mát-xa xong đúng là có hiệu quả kỳ diệu, Lâm Dao không hề đau đớn nữa, chậm rãi đi về phòng, thu dọn đồ đạc quần áo.
Lâm Phi vào toilet, xả nước lạnh lên mặt, ép cho hỏa lực đang bừng bừng kia tắt đi, hắn hít thở sâu đến mấy lần, cười nhăn nhó, trong đầu vẫn còn lởn vởn những hình ảnh tươi mát vừa nãy, đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Phi vang lên, vừa móc ra nhìn, thì ra là Hứa Vi gọi đến. Lâm Phi ổn định lại tinh thần, nhận điện thoại.