Gã vừa nói xong, bốn tên kia lặng lẽ gật đầu.
Bốn tên đầu trọc này cao to lực lưỡng, đầu của mỗi người đều có hình quạ đen màu đỏ máu, như ngọn lửa bùng cháy.
Quần áo của mỗi người tuy khác nhau, nhưng trước ngực vẫn đeo một cái vòng đá đỏ, trên vòng đá đỏ, đều được đánh dấu bằng hai chữ số, giống như đánh số thứ tự.
Bốn tên Huyết Nha vừa rồi còn không có biểu hiện gì, nhưng sau khi nghe được mệnh lệnh, trong mắt đột nhiên xuất hiện sự phấn chấn, như chiến sĩ thép không nói hai lời, đi tới bên người Lâm Dao.
Chỉ thấy một tên thò tay ra đằng sau dây thừng, kéo một phát, dây thừng trực tiếp bị kéo đứt, yếu như sợi tơ không chịu nổi một lần kéo.
Sau đó, trong tiếng kinh hô của Lâm Dao, một gã Huyết Nha vác cô lên trên vai, ba người cùng ra ngoài.
...
Ngoài nhà kho số 209, một con đường cái cách không xa, có hai chiếc xe Ford màu đen lớn đang đỗ.
Từ nơi này, có thể thấy cửa trước sau của nhà kho 209 hình như có người nào đó ra vào.
Rất nhanh, một nhóm nam nữ trang bị súng bên hông từ trong xe đi ra.
Sau khi nghe được báo cáo của Bạch Hân Nghiên, Tần Nham mang theo một nhóm đặc công chạy tới.
Tuy trước đó, bị Lâm Phi đánh cho bị thương nhưng Tần Nham đã khôi phục lại không ít, dù sao cũng là người học võ có chân khí điều dưỡng.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát từ đằng xa rất nhanh đi đến hiện trường, người đi ra chính là Bạch Hân Nghiên cùng Tô Ánh Tuyết.
- Tổ trưởng.
Bạch Hân Nghiên cúi chào, nói:
- Bên ngoài nơi này đã bị phong tỏa, bây giờ không cho những xe khác đi vào, mấy nhà kho xung quanh có một vài công nhân bị nhân viên cảnh sát sơ tán đi rồi. Chúng ta có thể triển khai hành động.
Tần Nham gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tô Ánh Tuyết:
- Vị tiểu thư này hình như là Tô tổng?
- Đúng vậy.
Bạch Hân Nghiên giải thích:
- Tô tiểu thư nói, sở dĩ Lâm Phi bắt cóc Mã Thanh Hoành, rất có thể là vì Lâm Phi muốn giúp cô ấy giải quyết Mã Thanh Hoành, người luôn gây áp lực cho cô ấy nên mới làm ra chuyện này.
- Hóa ra là như vậy.
Nhóm người Tần Nham có vẻ đã hiểu.
Nói thật, lý do này nếu là của người bình thường, bọn họ sẽ không tin, ai sẽ vì một chút chuyện trên thương trường, một mình bắt cóc công tử của một tập đoàn lớn như vậy chứ?
Nhưng, bọn họ đều nhìn thấy Lâm Phi không hề có tính người, gây ra cảnh tàn sát thảm khốc, cho nên, bọn họ thật sự cho rằng Lâm Phi sẽ vì giúp Tô Ánh Tuyết mà ra tay độc ác với Mã Thanh Hoành.
Từ việc Lâm Phi dám bắt cóc người ngay ban ngày ban mặt giữa đường phố cũng đủ thấy, tên này là một tên điên!
- Tổ trưởng, tuy tôi cũng không biết các anh là ở bộ ngành gì, nhưng tôi hi vọng các anh không làm Lâm Phi bị thương. Anh ta cũng không có ác ý, nếu như có thể, để cho tôi nói vài câu với anh ta.
Tô Ánh Tuyết khẩn cầu nói.
Từ trước đến nay cô rất kiêu ngạo, ngày thường luôn đối với người xa lạ lạnh như băng.
Nhưng giờ phút này, cô càng nghĩ càng lo lắng cho Lâm Phi. Nhìn những người này võ trang đầy đủ, áo chống đạn cùng súng bắn đều có, còn phong tỏa khu vực này, nhất định là muốn làm một vố lớn.
Tần Nham cười khổ, nói:
- Tô tiểu thư, có lẽ cô không rõ lắm, vệ sĩ của cô có sức chiến đấu kinh người. Sở dĩ chúng tôi võ trang đầy đủ, còn có thêm vũ khí, chỉ là để đề phòng chứ không phải là muốn bắn hắn.
- Huống chi, trong tay hắn còn có người, chúng tôi muốn bảo đảm an toàn của Mã Thanh Hoành, còn xử lý Lâm Phi như thế nào, tạm thời chưa thể cam đoan với cô được.
- Lần này hắn công khai trước mọi người bắt cóc đại thiếu gia Mã Thanh Hoành, đây là ảnh hưởng rất xấu cho xã hội. Lãnh đạo cấp trên cũng đã lên tiếng, nếu chúng tôi không thể khống chế Lâm Phi, chỉ sợ lãnh đạo trách tội xuống, Khuynh Thành Quốc Tế của cô cũng sẽ bị liên quan.
Tô Ánh Tuyết nhíu mày, nói:
- Xin hỏi là lãnh đạo ban ngành nào, cha tôi có quen biết với phòng công an Giang tỉnh...
- Tô tiểu thư!
Tần Nham buông tay xuống, sắc mặt có chút không vui nói:
- Đừng tưởng rằng, cô là đại tiểu thư của Tô gia, Tổng giám đốc của Khuynh Thành Quốc Tế là ghê gớm! Lãnh đạo trực tiếp của chúng tôi, không phải là Tô gia các cô có thể tưởng tượng!
- Lần này, Lâm Phi không phải phạm pháp bình thường, mà là bắt cóc! Đây là vi phạm pháp luật hình sự! Hơn nữa còn công khai, coi thường pháp luật của Hạ Quốc chúng ta!
- Nếu cô cho rằng dựa vào quan hệ giao thiệp bên trong tỉnh, có thể đè chuyện lần này xuống, vậy cô đã quá ngây thơ rồi. Giờ chúng tôi nói chuyện với cô, đã là cho cô thể diện, nếu không, đã coi cô trở thành kẻ tình nghi đồng phạm mà bắt lại rồi!
Tần Nham thực sự tức giận, khẩu khí có chút nóng nảy.
Trước kia, Tổ đặc công của gã còn tính từ từ điều tra Lâm Phi rồi báo cáo với cấp trên, cân nhắc xem xử lý thế nào.
Nhưng Lâm Phi lại làm ra chuyện khiến người khϊếp sợ như vậy!
Đây là khi vực phát triển nhất của vùng duyên hải đông nam, không phải là khu vực nghèo khổ tắc nghẽn thông tin gì, chỉ cần một chút phong thanh, có thể truyền khắp cả nước!
Hắn tùy tiện trước nổ súng đám đông như vậy, còn bắt cóc đại thiểu gia của một tập đoàn,lớn chẳng phải là nói với dân chúng, nhân viên trị an bọn họ vô dụng như thế nào sao!
Đừng nói là Cục công an thành phố Lâm An mà toàn bộ lãnh đạo khu trị an Giang tỉnh, đều bị hắn tát một cái đau điếng vào mặt!
Càng nghiêm trọng hơn là, trước khi Bạch Hân Nghiên tìm bọn họ, bọn họ đã nhận được tin tức từ lãnh đạo. Có thể thấy, chuyện này đã kinh động đến mấy vị lãnh đạo cấp cao nhất!
Đây là niên đại nào rồi, trong đô thị lớn, giữa đường có thể bắt cóc người?
Còn có tiếng súng, còn công khai lái Bentley đi bắt cóc! Đây là trò đùa chắc!?
Nếu lần này không cho Lâm Phi ăn cơm tù, xử phạt hắn, há chẳng phải để cho hắn che mặt cả đất nước sao?
Tô Ánh Tuyết nghe xong lời nói của Tần Nham, khuôn mặt tràn đầy vẻ quật cường.
Nhưng cô cũng ý thức được, tình huống đã vượt quá sự dự liệu của cô, giống như Lâm Phi trước kia cũng đã phạm phải không ít chuyện.
Trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc và lo lắng. Cô biết cứ cứng rắn thế này, chỉ làm cho Lâm Phi thêm phiền toái, đành phải tạm thời từ từ nghĩ biện pháp rồi tính sau.
Mong là Lâm Phi đừng phát sinh xung đột với đám người kia. Đến lúc đó, súng đạn vô tình, bọn họ có quyền nổ súng hạ gục tội phạm.
Tần Nhan nói với Bạch Hân Nghiên:
- Hân Nghiên, cô trông Tô tiểu thư, chờ sau này nếu xảy ra xung đột, cô bảo vệ cho cô ấy, những người khác, theo tôi tiến lên!
- Vâng!
Sắc mặt của bảy tám đặc công nghiêm nghị, đều mở chốt an toàn của súng, ầm ầm đồng ý.
Lúc đoàn người đi đến gần nhà kho, đột nhiên phát hiện ra một xe tải màu trắng từ giao lộ gần đó rẽ ngang đầu, lái xe dừng ở bên ngoài nhà kho.
- Chuyện gì xảy ra, Hân Nghiên, không phải cô nói rằng đã phong tỏa vùng này sao?
Nhóm người Tần Nham lập tức ẩn nấp theo bản năng, đề phòng nói.
Bạch Hân Nghiên cũng kinh ngạc, nói:
- Đã phong tỏa rồi, đây có thể là đã có mặt ở đây từ trước, chỉ có điều tôi đã điều tra qua rồi, nhà kho 209 tạm thời không sử dụng, làm sao lại khéo như vậy, lúc này lại có người đi vào?
- Tổ trưởng, anh nhìn kìa!
Nữ đặc công Uông Thiến chỉ đến bên kia, trên xe tải có mấy gã đầu trọc đi xuống.
- Có vẻ bọn họ mang theo một người phụ nữ!
Quả nhiên, mọi người đều nhìn qua, nhìn thấy một cô gái trẻ cũng xuống theo, chỉ là bị bốn gã đầu trọc vây quanh, lại đưa lưng về mọi người, nhìn không rõ là ai.
Hơn nữa, bốn gã đầu trọc kia thực sự dễ gây sự chú ý với người khác, cùng một màu đỏ rất chói mắt.
- Huyết Nha!?
Lúc này ánh mắt Tần Nham ngưng tụ, nghẹn ngào nói ra hai chữ.