Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Nàng

Chương 29: Thất bại

“Chào các ngươi, thật cao hứng khi các ngươi lựa chọn ta, nhưng nói thật, học sinh của ta trước tiên đều là học đồ có cơ sở Chế Thẻ Sư. Muội muội của ngươi như vậy, ta khả năng dạy không được.”

Ánh mắt của Lý đại sư đảo qua trên người Thẩm Nhĩ đang ngồi ngoan ngoãn, cảm thấy đây lại là một đứa trẻ bị người nhà tự nhận là thần đồng, trong lòng có chút không vui, hắn nhíu nhíu mày nói: “Ta hiểu mong muốn con cái có tương lai tốt đẹp của người nhà các ngươi, nhưng việc đem đứa trẻ còn quá nhỏ lại đây, thật sự có chút hồ nháo.”

“Nhĩ Nhĩ nhà tôi là cấp S tinh thần lực, hơn nữa dù tuổi còn nhỏ nhưng trí tưởng tượng đã rất ưu tú, trời sinh có sức tưởng tưởng mạnh hơn trẻ con bình thường. Bởi vì trong nhà không có biện pháp hướng dẫn kỹ năng cho bé, nên chúng tôi mới đưa bé lại đây tiến hành học tập. Nếu ngài không yên tâm, có thể kiểm tra bé.”

Thẩm Dịch vội vàng nói tốt cho muội muội, lại kêu bé triển lãm tài nghệ.

“Đúng vậy, Nhĩ Nhĩ có thể vẽ hoa!” Dưới sự cổ vũ của Thẩm Dịch, Thẩm Nhĩ khắc phục khẩn trương, từ phía sau ba lô móc ra vở của mình, ở trước mặt mọi người vẽ Thất Sắc Hoa.

Đoá hoa có đường cong uốn lượn, liền mạch lưu loát. Thẩm Nhĩ cảm thấy đây là lần vẽ tốt nhất của bé.

“Không phải, Nhĩ Nhĩ…”

Thẩm Dịch dở khóc dở cười nhìn muội muội, ý tứ của hắn là để nhóc con vẽ một tấm thẻ bài.

Ánh mắt của Lý đại sư đảo qua bức tranh có nét bút đơn giản của Thẩm Nhĩ, hao hết toàn bộ kiên nhẫn, nói chuyện càng không chút khách khí:

“Đủ rồi. Chế Thẻ Sư cùng vẽ vời không phải một chuyện. Loại trình độ nét bút đơn giản này, huấn luyện nét bút một đoạn thời gian, đứa bé nào mà chả vẽ được. Nếu biết hôm nay đến chào hỏi là đứa bé nhỏ như vậy, ta căn bản sẽ không đáp ứng gặp mặt.”

“Lý đại sư lại cho Nhĩ Nhĩ một cơ hội đi, bé…”

“Mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ không nhận đứa học sinh này, các ngươi hãy chết tâm đi. Ta còn có chút việc, không chiêu đãi các ngươi được.”

Lý đại sư đã thấy nhiều người tự xưng là này đó gia trưởng của học sinh bất phàm, nơi nào còn nguyện ý với bọn họ, lập tức ra lệnh đuổi khách.

Thẩm Nhĩ vẻ mặt không phục mà cùng đại sư giằng co: “Đây mới không phải là nét bút đơn giản, đây là Thất Sắc Hoa!”

“Được rồi Nhĩ Nhĩ, thôi!”

Thẩm Dịch không muốn lại để muội muội chịu uỷ khuất, bế nhóc con lên lại nói cùng Lý đại sư: “Lễ vật coi như nhận lỗi việc chúng tôi đã làm chậm trễ thời gian của đại sư, bất quá đống bánh quy này chúng tôi sẽ mang về, đây là lễ vật mà muội muội của tôi tự tay làm cho tương lai lão sư.”

Nói xong, Thẩm Dịch không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Lý đại sư, chính mình duỗi tay từ trong người máy lấy đi bánh quy muội muội làm, sau đó không quay đầu rời đi.

Hắn không cho phép tâm ý của muội muội bị dẫm đạp.

“Ô..”

Vừa đi ra khỏi nhà của đại sư, Thẩm Nhĩ lập tức đem mặt nhỏ vùi vào lòng ngực của ca ca, nhỏ giọng khóc lên.

Ca ca đã nỗ lực tìm lão sư như vậy, nhưng bé lại đem mọi chuyện làm hỏng rồi.

Nhớ tới sự việc ở nhà của Lý đại sư, Thẩm Nhĩ cảm thấy rất khổ sở.

“Nhĩ Nhĩ không cần khổ sở, ca ca nhất định sẽ tìm cho em một lão sư càng tốt hơn, còn sẽ nỗ lực đổi một cái phòng có sân rộng hơn cho Nhĩ Nhĩ, làm mọi người đều hâm mộ em có được không?” Nghe tiếng khóc áp lực của muội muội, tâm của Thẩm Dịch đau như đao cắt.

Sau một lúc lâu, Thẩm Nhĩ ngẩng đầu, nắm tay nhỏ rồi bảo đảm nói: “Nhĩ Nhĩ phải vẽ thật nhiều thẻ bài cho ca ca!”