Chương 29: Nhử (H)
.........
Mấy hôm nay Lâm Thiền Yên rất chán, Tống Tích về quê với mẹ tạm ở vài ngày, ngày hôm sau mẹ Lâm cũng đi Thành Đô với đoàn du lịch do đơn vị ba cô tổ chức, đã lâu lắm rồi cuối cùng cô mới có được tự do, nhưng mà Tống Tích lại không ở đây thì cần sự tự do này để làm gì chứ!
Lâm Thiền Yên tan làm rồi bèn cùng đồng nghiệp đi ra ngoài ăn ma lạt thang (1) xong mua trà sữa, tiếp đó lại đi bộ đến nhà anh chăm sóc đống cây mọng nước (2) mà cô mua, dạo quanh phòng anh một vòng rồi nằm lên giường anh, Lâm Thiền Yên thấy mình càng nhớ anh hơn.
(2) Ma lạt thang (麻辣烫, malatang): là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn.
(3) Cây mọng nước: là những loài thực vật có một số thành phần dày và nhiều thịt hơn bình thường, thường để giữ nước khi sinh trưởng ở nơi điều kiện đất hay khí hậu khô cằn (đây là loài thực vật thuộc nhóm cây chịu hạn).
Lâm Thiền Yên gửi WeChat làm nũng với anh, tín hiệu ở quê rất kém, anh luôn trả lời chậm.
Dọn dẹp nhà cửa xong khoá cửa lại, trên đường về cô nhận được điện thoại của anh.
"Ba mẹ em đi du lịch hả?" Tống Tích hỏi.
"Đúng vậy, ai cũng đi hết, chỉ có mình em ở nhà, chán muốn chết, hôm nào anh mới về?" Lâm Thiền Yên nói.
"Anh..... Về...", Đầu bên kia truyền đến giọng nói đứt quãng của Tống Tích.
"Không nghe chi hết, anh gửi WeChat cho em đi." Lâm Thiền Yên lại nói vài câu, thấy bên kia vẫn luôn là tiếng sóng điện ồn ào, bèn cúp điện thoại nhắn lại qua WeChat cho anh.
Lúc tối muộn cô mới nhận được điện thoại của anh, "Anh đã về rồi."
"A a a! Thật sao? Anh đã về rồi sao? Em tới tìm anh nhé!" Lâm Thiền Yên kích động đi loạn khắp nhà.
"Anh đang trên cao tốc, vẫn còn kẹt xe, không biết mấy giờ mới về tới nơi, em ở nhà ngủ đừng ra ngoài, giờ muộn quá rồi." Tống Tích nói, tiếng còi xe hơi bên cạnh liên tục vang lên.
"Vậy cũng được, anh nhớ chú ý an toàn, không nên lên đường trễ như vậy." Lâm Thiền Yên có chút tự trách.
"Vợ anh nhớ anh thì nhất định phải nhanh chóng về chứ." Tống Tích cười nói.
Lâm Thiền Yên hàn huyên với anh một lúc lâu, dần dần thϊếp đi trên sô pha, Tống Tích thấy đầu bên kia không đáp lại, bèn cúp máy tiếp tục chờ đường hết tắc.
Chợp mắt được một lát rồi tỉnh dậy, đồng hồ trên tường đã chỉ đến 12 giờ mười lăm, Lâm Thiền Yên mở điện thoại ra xem tin nhắn của Tống Tích, gửi vào khoảng nửa tiếng trước, nói anh đã tới nơi rồi, bảo cô ngủ cho ngon, buổi sáng sẽ tới tìm cô rồi ăn sáng với cô.
Lâm Thiền Yên vội vàng trả lời tin nhắn, anh lập tức gọi điện tới.
"Sao đã dậy rồi?" Tống Tích nhỏ giọng hỏi, có vẻ xung quanh rất yên tĩnh.
"Mới thϊếp đi trên sô pha, anh đang ở nhà sao? Tống Tích, em muốn gặp anh ~" Lâm Thiền Yên nói.
Tống Tích bị giọng điệu làm nũng của cô gẹo đến nỗi ngứa ngáy đầu tim, ngồi dậy nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy đèn phòng khách nhà cô sáng lên, anh cười nhẹ một tiếng nói, "Bây giờ mà gặp là phải bị thịt đó."
Đêm tối càng khiến du͙© vọиɠ bị phóng đại hơn, Lâm Thiền Yên ngồi trong phòng khách nhà mình đỏ mặt nhỏ giọng ngầm đồng ý, "Muốn gặp anh ~".
"Kéo màn trong nhà xuống, sau đó cởϊ qυầи áo tự đùa bỡn mình đi, chờ tiểu huyệt bắt đầu chảy nước rồi, anh sẽ tới." Tống Tích hạ cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc, hai mắt thâm trầm nhìn về phía trước đưa ra mệnh lệnh.
"Anh thật đáng ghét! Em không muốn đâu." Làm loại chuyện này trong phòng khách nhà mình ít nhiều vẫn khiến cô hoảng sợ, dù ba mẹ không có nhà.
"Là ai hôm đó ôm anh, miệng thì đồng ý sẽ cho anh thịt bất cứ lúc nào mà? Là ai nói phải làm thứ dâʍ đãиɠ nghe lời của anh?" Tống Tích nhắc nhở cô.
Lâm Thiền Yên hết đường chối cãi, trên mạng đều nói lời trên giường của đàn ông không thể tin được, không phải do cô bị anh ép mới nói ra loại lời xấu hổ đó sao, kết quả bây giờ lại uy hϊếp cô.
Bốn bề vắng lặng, cô bất giác đi kéo rèm rồi tắt TV, cô nghĩ đến lời Tống Tích nói, thẳng thắn với du͙© vọиɠ không phải chuyện gì xấu hổ, bởi vì yêu nhau nên mới có thể thân mật, không cần làm ra vẻ trước mặt người mình yêu. Trên thực tế mỗi lần cô nghe anh thì thầm những lời kí©ɧ ŧɧí©ɧ trần trụi đó, đều sẽ cảm thấy cơ thể được đánh thức.
Tống Tích ở dưới lầu nhìn thấy rèm cửa được kéo xuống, tưởng tượng cảnh cô tự vuốt ve cơ thể mình, chỉ thấy cổ họng khô khốc, anh cần nước để làm ướt, tốt nhất là nước ngọt chảy ra từ nơi đó của cô.
Bên này ngược lại Lâm Thiền Yên có chút khó khăn, có phần không buông thả được, cũng không có cách nào đạt tới mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi anh vuốt ve mình, cả buổi rồi cũng không tìm được kɧoáı ©ảʍ, vì thế gửi WeChat giả vờ đáng thương với anh.
Một hồi lâu sau bên kia mới gửi lại một bức ảnh, dường như anh đang ngồi ở ghế lái, quần chỉ mở khóa kéo, côn ŧᏂịŧ to dài đứng vững thẳng tắp, chỗ gốc phảng phất còn có thể nhìn thấy vài sợi lông.
Cô liếʍ bờ môi khô ráo, thở gấp nhìn chằm chằm bức ảnh kia, chính thứ vô lại có hình dạng đáng sợ này lần nào cũng khiến cô cực khoái, cô nhớ lại cảnh anh cầm nó đánh vào nụ hoa của mình, húc vào đầṳ ѵú mình, có lần còn đυ.ng vào cằm mình, ngón tay theo bản năng xoa nơi riêng tư, niết hạt đậu nhỏ khiến anh thích không rời miệng được bắt đầu vân vê.
Dâʍ ŧᏂủy̠ theo khe hở ngón tay chảy vào lòng bàn tay, cô cảm thấy cơ thể cực kỳ hư không, cầm điện thoại tách mép âʍ ɦộ ra chụp một bức gửi cho anh, mấy giây sau liền vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Chỉ một thoáng, cô chậm rãi đi tới, thấy là anh bèn tắt đèn mở ra một khe hở, Tống Tích đi vào nhẹ nhàng khóa trái cửa lại.
Cô tựa vào góc tường nhìn anh chăm chú, Tống Tích xoay người cởi thắt lưng mình ra, quần tụt xuống, đồng thời anh cũng cởi giày rồi đá đi, xong tới qυầи ɭóŧ, tay cầm bαo ©αo sυ đang định mang vào.
"Kì kinh của em vừa hết ~" Con rùa đen ở góc tường lên tiếng.
Huyệt Thái Dương của Tống Tích giần giật, anh vứt bαo ©αo sυ rồi đi tới, bế cô lên để cô vòng eo anh lại xong đút thẳng vào.
"Ưm! Sâu quá ~~ ưʍ." Vừa rêи ɾỉ ra tiếng bỗng nhớ ra là đang ở nhà, ngộ nhỡ bị hàng xóm nghe thấy thì không tốt, vì thế cô ngậm miệng lại nhẫn nhịn.
Tống Tích ôm cô đi vào bên trong, thứ nóng hừng hực trong cơ thể đâm vào chỗ sâu hút theo từng bước chân, càng lúc càng lớn, Lâm Thiền Yên cắn chặt vai anh nức nở.
Anh ôm cô đi đến phòng ăn, bờ mông kề bên bàn ăn lạnh lẽo, anh kéo chân cô về trước vòng eo anh lại sau đó nuốt hết tiếng rêи ɾỉ của cô vào miệng.
Đầu lưỡi nhảy múa với nhau, nước bọt chảy xuống theo chỗ kết hợp của hai người, cô cảm nhận được có giọt nước chảy xuống đầṳ ѵú, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô run rẩy.
"Cảm nhận được không bé cưng, dươиɠ ѵậŧ lớn kề khít cục thịt dâʍ đãиɠ của em, có thích không?" Tống Tích cắn cằm cô thở gấp ồm ồm hỏi.
"Ừm ừm thích, anh sờ em đi ~", Lâm Thiền Yên nâng bầu ngực muốn anh sờ.
"Thứ dâʍ đãиɠ, ngứa vυ' có phải không." Tống Tích biết nghe lời cúi người ngậm lấy, lực mạnh như muốn hút ra chút sữa từ bên trong, cô cảm thấy có chút đau, nhưng càng nhiều hơn đó là dễ chịu, chút hư không trong lòng kia cuối cùng cũng được vỗ về.
"Ưm ưm thật thoải mái ~ bên trái cũng muốn ~" Lâm Thiền Yên lại nắm bên kia đưa vào miệng anh.
"Đệt!" Tống Tích tê cả đầu, hai tay nắm hai bầu vυ' sít lại, anh ngậm một lần luôn cả hai núʍ ѵú, hàm răng hoạt động khẽ cắn.
"A ưm ưm thật ngứa, đừng mà, em muốn anh mυ'ŧ cơ ~" Lâm Thiền Yên chịu không nổi nhất là ngứa ngáy như vậy, đẩy đầu anh cầu xin.
Tống Tích nhả bên trái ra rồi lại mυ'ŧ từng miếng, mãi đến khi mυ'ŧ hai núʍ ѵú sưng lên, lớn khoảng bằng hạt đậu Hà Lan.
"Ưm thật thoải mái, vẫn muốn cơ ~" Thấy anh rời khỏi cô không hài lòng nói.
Tống Tích niết cằm cô, ngón tay luồn vào quấn lấy đầu lưỡi cô quậy lên, cô tự động liếʍ vòng quanh ngón tay, ánh mắt quyến rũ như tơ (3).
(3) Ánh mắt quyến rũ như tơ 媚眼如丝 (mị nhãn như tơ): Ném ra "ánh mắt quyến rũ" hay còn gọi là phóng điện, liếc mắt đưa tình. Câu này có thể hiểu là: ánh mắt của phụ nữ phóng tới, như lưới tình dày đặc, giữ lấy lòng người.
"Nếu em dám da^ʍ như vậy trước mặt người khác, ông đây sẽ cột em vào giường xoạc chết tươi em." Tống Tích ác độc nhìn cô, trên khuôn mặt đẹp trai toàn là mồ hôi, Lâm Thiền Yên vươn đầu lưỡi tỉ mỉ liếʍ sạch theo cằm anh.
"Chỉ như vậy trước mặt anh thôi, ưm ưm nhanh chút đi ~ muốn em." Lâm Thiền Yên sít chặt mông mυ'ŧ cây gậy thịt kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.
"Ngoan, nằm sấp xuống, anh muốn đút vào em từ phía sau." Anh vỗ mông cô ôm cô dựa vào trên bàn ăn, nâng mông lên đối diện với gậy thịt của mình, anh lại xông thẳng vào lần nữa.
"Ưm ~~" Dưới thân đầy căng như bị chẻ ra, cô cảm thấy bụng mình sắp bị đâm thủng, núʍ ѵú mới vừa được cưng chiều chạm vào mặt bàn lạnh ngắt, cảm giác sưng đau được thay thế bởi cơn thoải mái, cô nhắm mắt lại tận hưởng kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể.
"Đệt, không mang bao quá phê, sau này cũng không mang, cứ xoạc như vậy được không? Tiểu Yên của chúng ta cũng thích, âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ quấn chết ông đây!" Tống Tích cảm thấy đang đưa mình vào thế giới cực lạc, không sao kiềm chế được nữa, bất chấp đưa đẩy dồn dập, lần nào cũng dập vào hết cỡ.
"Ưm ~~ sắp tới rồi, quá nhiều ~~ chịu không nổi mất ~" Lâm Thiền Yên cảm thấy mình sắp chết chìm trong kɧoáı ©ảʍ, không chỗ kêu cứu.
"Chịu không nổi sao? Vậy không làm nữa?" Tống Tích cố ý nói vậy.
Quả nhiên cô nghe vậy bèn nâng mông lên sát lại bụng anh, cửa mình liếʍ mυ'ŧ không cho anh đi.
"Muốn ~~ muốn anh bắn cho em ~" Lâm Thiền Yên mềm mại cầu xin như con mèo nhỏ.
Tống Tích siết chặt mông cô chạy nước rút, sau mấy chục cái bèn thả lỏng tinh quan bắn vào, "Cho em, cho em hết đó."
Đây là lần đầu tiên anh bắn mà không bao, trạng thái cảm xúc đặc biệt tốt, ôm bờ lưng trắng như tuyết của cô bắn hồi lâu.
"Ưm ~~ thật đầy, mau ra đi ~" Lâm Thiền Yên phục hồi tinh thần lại cảm thấy bụng cũng phình lên, chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, anh vẫn còn đang bắn.
"Không ra được, cứ cắm vậy thôi." Sau khi Tống Tích bắn xong thì ôm cô xoay người lại, dươиɠ ѵậŧ xoay một vòng trong nụ hoa chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, người phụ nữ trên người anh gần như hét lên, anh nhanh tay nhanh mắt cắn môi cô.
Ôm cô vào phòng ngủ đứng trước tấm gương to nhìn hai thân ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn quít nhau, Tống Tích cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hơn bất kì bộ phim nào.
"Vợ ơi, nhìn xem em ngậm anh thế nào kìa, nụ hoa nhỏ không nỡ nhả dươиɠ ѵậŧ lớn ra." Tống Tích xoay mặt cô qua đối diện với gương.
Lâm Thiền Yên nhìn thoáng qua chỉ thấy xấu hổ và giận dữ, cô úp mặt lên hõm vai anh, "Anh ra đi ~ em phải tắm nữa."
Tống Tích cũng không ép cô, ôm cô ngã xuống giường, giữ nguyên tư thế kết hợp, nằm nghiêng người nhấc chân cô lên, một tay vỗ về lưng cô, một tay khác đùa nghịch ngực cô, nhìn cô nói.
"Đừng tắm, cứ ngậm dươиɠ ѵậŧ vậy mà ngủ, Tiểu Yên ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngủ một giấc rồi tỉnh dậy càng khiến người ta thương hơn." Tống Tích nói bậy đùa cô.
Lâm Thiền Yên tới gần dựa sát vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, "Tuy là kỳ an toàn, nhưng anh nói xem em có nên uống thuốc không, lỡ đâu trúng thì phải làm sao bây giờ?"
"Đừng uống, không tốt cho cơ thể. Trúng thì sinh thôi, chúng ta kết hôn." Tống Tích nhắm mắt lại hưởng thụ cơ thể cô.