Phu Quân Cùng Tẩu Tẩu Lén Sinh Nghiệt Chủng? Đến Đây! Chúng Ta Cùng Làm Giám Định Huyết Thống

Chương 4

Thẩm Cẩm Thư mỉm cười với phò mã gia, sau đó quay đầu nhìn Triệu Hoàn Vũ bị phò mã gia đẩy ra phía sau, “Ngài là Triệu Hoàn Vũ, Thế tử gia của Vương phủ Ung Vương!”

Bị tỷ phu đẩy một cái hắn bất đắc dĩ chỉnh lại quần áo, Triệu Hoàn Vũ bỗng ngẩng đầu nhìn Thẩm Cẩm Thư.

Hửm?

Nàng ta còn nhận ra hắn sao?

Vừa rồi hắn còn nghĩ cô nương này là giả mạo, không phải là con gái nhà họ Thẩm nữa.

Khóe môi hắn hơi nhếch lên, phía sau gáy giống như mọc mắt.

Hắn lại tung một cước đá bay Tống Minh Đường vừa bò dậy, động tác nhẹ nhàng đến nỗi y phục trên người hắn không hề loạn một chút nào.

Thẩm Cẩm Thư nhìn Tống Minh Đường bị đá đến mặt mũi bầm dập, thật sự muốn giơ hai ngón tay cái lên cho Triệu Hoàn Vũ.

Nàng lại quay sang nhìn phò mã gia đang lo lắng, cố gắng che chắn tầm nhìn của nàng.

“Phò mã gia, ta lấy tính mạng cả nhà họ Thẩm ta ra đảm bảo, ta thực sự biết nữ nhi của ngài và công chúa hiện đang ở đâu. Tuy nhiên, trước hết, ta phải giải quyết rắc rối của mình đã.”

Phò mã gia nghe vậy, lập tức xúc động đến rưng rưng nước mắt.

Nữ nhi của hắn cuối cùng cũng có thể đợi được phụ mẫu đến đón về nhà rồi!

Hắn lập tức quay lại chỉ vào Tống Minh Đường, người đã bị đá ngã ba lần và giờ không thể đứng dậy nổi, phẫn nộ nói: "Trạng nguyên Tống,ngươi mau nói, ngươi với đại tẩu ngươi rốt cục có gian tình hay không? Nếu bây giờ ngươi khai thật, ta có thể tâu với phụ hoàng để xử lý một cách khoan hồng. Nếu ngươi không chịu thừa nhận, làm lỡ việc tìm khuê nữ của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Tống Minh Đường nằm trên đất, đầu óc quay cuồng, giận dữ siết chặt tay.

Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Cẩm Thư, người đang được cả Thế tử Vương phủ và phò mã gia bảo vệ, trong mắt đầy căm hận.

“Phò mã, hạ quan không nhận! Giữa hạ quan và đại tẩu hoàn toàn trong sạch, tuyệt đối không có gian tình gì cả!”

Hắn chỉ tay vào Thẩm Cẩm Thư, “Là tiện nhân Thẩm Cẩm Thư này bôi nhọ ta! có khi nàng ta bị người khác dùng tiền mua chuộc, nàng ta mới hợp mưu với người khác muốn hãm hại ta và đại tẩu!”

Tạ Xuân Hoa nhìn Tống Minh Đường bị đánh đến bầm dập, trong lòng đau đớn không thôi, nhưng không dám biểu lộ ngoài.

Nàng ta đứng trên cao, nước mắt lã chã nói đầy bi phẫn: “Phò mã gia minh xét, phụ mẫu của tiểu thúc đều qua đời không phải lỗi của thϊếp, trượng phu của thϊếp chết trận ở biên cương cũng không phải lỗi của thϊếp. Các người sao có thể vì trong nhà không có ai khác mà vu oan cho ta có gian tình với tiểu thúc? Điều này là quá bất công với ta sao!”

Nàng ta rút chiếc trâm cài tóc, nghẹn ngào nói: “Ta có thể chết ngay bây giờ để chứng minh sự trong sạch của mình. Ta chỉ cầu trời cao để máu của ta bắn lên mặt Thẩm Cẩm Thư, ta làm ma cũng không tha cho tiện nhân đã vu khống, bức tử ta!”

Nói xong, nàng ta định dùng trâm tự đâm vào cổ mình.

Triệu Hoàn Vũ xùy một tiếng, từ tay áo rút ra hai đồng xu, ném về phía Tạ Xuân Hoa.

“Vèo——”

Hai đồng xu bay nhanh như đạn, chính xác bắn trúng cổ tay Tạ Xuân Hoa, khiến nàng ta đau đớn kêu lên, cây trâm rơi xuống đất.

Triệu Hoàn Vũ nheo mắt, hắn lạnh lùng nói: "Trượng phu của ngươi là binh sĩ chết nơi sa trường, nếu ngươi thực sự bị oan, vậy thì hãy sống để chứng minh sự trong sạch của mình, Vương phủ Ung Vương sẽ đứng ra làm chủ cho ngươi. Nhưng nếu ngươi thực sự thông da^ʍ với tiểu thúc, đội nón xanh cho phu quân hy sinh ngoài chiến trường của ngươi, thì cái chết quá nhẹ nhàng cho ngươi rồi."

Tạ Xuân Hoa ôm cổ tay nhìn Triệu Hoàn Vũ, nhìn khuôn mặt hắn lùng đầy sát khí, trong lòng bỗng chốc hoảng sợ.

Bên cạnh, Thẩm Cẩm Thư tháo chiếc mũ phượng xuống không khách khí ném vào đầu Tống Minh Đường, “Hay cho một tân trạng nguyên, làm chuyện bẩn thỉu mà không dám nhận, còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu?”

Nàng chỉ về phía hậu viện, “Đứa con hoang của các ngươi hiện đang ở trong hậu viện! Để che mắt thiên hạ, các ngươi đã đưa nó cho đại ca đại tẩu của Tạ Xuân Hoa nuôi dưỡng, đặt tên là Tạ Ninh, đúng không?”

Vừa dứt lời, trong lòng Tống Minh Đường và Tạ Xuân Hoa đồng thời dâng lên nỗi sợ hãi khủng khϊếp.

Tiện nhân này thực sự biết!

Không!

Không thể nào!

Tiện nhân này không có bằng chứng, chỉ cần bọn họ nhất quyết không thừa nhận, tiện nhân này cũng không thể chứng minh đứa trẻ kia là con của họ!