Triệu Tĩnh Thư xuyên không.
Chỉ là một giấc ngủ, cô đã xuyên đến một thời không song song vào năm 1970, vẫn cùng tên, cùng họ, nhưng giờ đã trở thành mẹ của một đứa con trai năm tuổi.
“Mẹ! Dậy ăn cơm đi.” Một giọng nói non nớt vang lên từ cửa phòng.
Vì thời tiết mùa hè nóng bức, cả đêm Triệu Tĩnh Thư không ngủ ngon, vừa mới ngủ say được một chút khi trời mát thì bị tiếng gọi đó đánh thức hoaàn toàn.
Cô trở mình ngồi dậy trên giường, hai tay xoa xoa mắt, không muốn mở ra.
“Ai quấy rầy giấc ngủ sáng sớm của mẹ thế?”
“Mẹ, bà nội với bác cả mang cơm cho chúng ta. Trước khi đi làm, con gọi mẹ dậy ăn cơm.”
Lục Hướng Minh, cậu bé năm tuổi, bưng một bát mì trộn bột ngô và một đĩa dưa muối nhỏ đi đến.
Triệu Tĩnh Thư nhìn cậu bé trước mặt một hồi lâu mới nhận ra đây là con trai mình.
Cũng không trách được cô, kiếp trước sức khỏe cô yếu, sống một mình suốt ba mươi năm. Giờ đột nhiên có đứa con năm tuổi gọi mình là mẹ, quả thật rất khó mà phản ứng ngay lập tức.
Dù sao cũng đã bị đánh thức, đầu óc cô vẫn còn cần một lúc để tỉnh táo lại.
Nguyên chủ của cơ thể này mới 23 tuổi, bốn ngày trước trong lúc lên núi hái nấm thì bị ngã, đầu đập vào đá dẫn đến hôn mê suốt ba ngày. Khi tỉnh lại, linh hồn trong cơ thể đó đã trở thành Triệu Tĩnh Thư hiện tại.
Chiếc ghế đơn sơ, chiếc chăn xám cũ kỹ, cùng bộ quần áo mỏng trên người, tất cả đều thể hiện rõ tình cảnh khó khăn hiện tại.
“Mẹ, mẹ mau ăn đi. Bà bảo mẹ phải ăn hết để vết thương mau lành.” Lục Hướng Minh đặt bát cơm lên ghế, vẻ mặt ra dáng người lớn khiến Triệu Tĩnh Thư không khỏi xấu hổ.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy đã biết lo lắng cho mẹ, nên cô cũng không thể cứ mãi trẻ con như trước nữa.
“Mẹ biết rồi, con đi chơi đi.”
Sau khi tiễn Lục Hướng Minh đi, Triệu Tĩnh Thư mới sờ tay lên vết thương trên đầu. Chỗ đó vẫn còn đau, có lẽ vết thương không hề nhẹ.
Cô lấy đồ rửa mặt, ra ngoài sân rửa qua loa rồi lại yếu ớt trở về phòng.
Nhìn bát mì trước mặt, tuy có màu vàng của bột ngô, nhưng cô vẫn cầm lên ăn.
Ăn được một nửa, cô phát hiện có điều không ổn.
Đẩy lớp mì lên, cô thấy một quả trứng tráng nằm bên trong.
“Ôi trời! Nhà này cũng không tệ lắm nhỉ!”
Không nhịn được mà thốt lên, bởi cô biết rõ, ngay cả mì trộn bột ngô mà có thêm ít bột mì cũng đã quý lắm rồi.
Dù bát mì nhìn có màu vàng, nhưng khi ăn vào, cô vẫn có thể nhận ra rõ ràng mùi vị của bột mì.
Bột mì à! Ở thời đại này, bột mì quý hiếm đến mức nào cô cũng không phải không biết.
Nhìn quả trứng trong bát, khóe mắt Triệu Tĩnh Thư bỗng chốc trở nên ươn ướt.
Hôm qua, khi tỉnh lại, cô mang theo ký ức của nguyên chủ. Người ta thường nói "đọc vạn cuốn sách không bằng đi ngàn dặm đường", dù trước kia cô có hiểu về cuộc sống thời đại này, nhưng nhờ có ký ức của nguyên chủ, mọi thứ trở nên khác biệt.
Bây giờ, hiếm có gia đình nào đủ ăn no, chứ đừng nói đến việc có thể ăn mì và trứng. Dù trong nhà có, người lớn cũng không nỡ ăn.
Những chuyện ăn uống này đều do Mẹ Lục – mẹ chồng của nguyên chủ quản lý. Quả trứng trong bát chắc chắn là do bà chuẩn bị, hơn nữa nguyên chủ đã dọn ra sống riêng một thời gian, điều đó chứng tỏ gia đình chồng vẫn rất quan tâm đến cô.
Dù đã xuyên không, nhưng cuộc sống của cô vẫn khá tốt. Nhìn đứa con năm tuổi hiểu chuyện như vậy mà xem.
Lục Hướng Minh vừa đẹp trai, lại nhanh nhẹn, chăm sóc cô rất chu đáo, trông cậu bé chẳng khác gì một người có kinh nghiệm.
Còn bà nội cũng rất tốt, chỉ là mối quan hệ với các chị em dâu trong nhà không được hòa thuận.
Cha Lục và Mẹ Lục có bốn người con trai: con cả là Lục Chí Dân, con thứ hai là Lục Chí Phú, con thứ ba là Lục Chí Quốc – chồng hiện tại của cô, và người con út là Lục Chí Cường.
Lục Chí Dân và Lục Chí Phú đều đã lập gia đình, lúc này họ cùng vợ đang bận thu hoạch lúa mạch để tích lũy công điểm. Chỉ có cậu út Lục Chí Cường còn đang học ở trấn trên.
Còn về chồng của nguyên chủ, cũng chính là chồng hiện tại của cô - Lục Chí Quốc, anh đã sớm nhập ngũ.