chuyển hướng sang nơi này, mẫu thân sẽ không làm khó nàng nữa.
Tɧẩʍ ɖυng Tư muốn thuyết phục mẫu thân mình, không ngừng nhỏ giọng ám chỉ: “Vì sao tiểu tú nương lại nói dối nhỉ? Chẳng lẽ là vì nàng nhặt được hai mươi lượng bạc?” “Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.”
Thính lực của Triệu Ấu Lăng nhạy bén vô cùng, Tɧẩʍ ɖυng Tư nói thầm gì với Vương thị nàng đều nghe thấy hết.
“Ngũ tiểu thư, ngươi làm bộ như không quen ta cũng được, nhưng ngươi không thể vu oan cho ta.
Rõ ràng bạc là ngươi đưa cho ta, à không, là ngươi kêu nha hoàn của ngươi tới đưa ta.”
Ngũ quan tinh xảo của Triệu Ấu Lăng sắp nhăn nhúm như mướp đắng khô rồi, ánh mắt ngập tràn vẻ khó hiểu, Tɧẩʍ ɖυng Tư rõ ràng là người tốt, vì sao lại vu oan cho nàng?
Triệu Ấu Lăng có trực giác nhạy bén như linh thú.
Nàng thật sự cảm thấy vị tiểu thư này là người tốt, nghĩ ngợi đến mức đau cả đầu.
“Khụ ~”
Thấy con gái bị một tiểu tú nương nói cho chột dạ, thở hụt hơi trước mặt bao nha hoàn và bà vυ', ánh mắt Vương thị lạnh tanh, vội bảo nha hoàn đưa Thẩm Tư Dung về khuê phòng.
Tɧẩʍ ɖυng Tư mong thoát thân còn không kịp, vội cong gối thi lễ chào Vương thị, sau đó thuận thế cụp mắt đi qua người Triệu Ấu Lăng.
“Ngũ tiểu thư hãy chờ một chút, hôm qua ngươi mặc một chiếc váy xếp ly màu xanh biếc, ừm, phần trên có miếng lụa mỏng rất đẹp, ngươi nói ta đυ.ng ngươi làm ngươi bị thương, còn chìa cánh tay ra cho ta xem, chỗ đó có chút xanh lên…”
Triệu Ấu Lăng đi tới chặn Tɧẩʍ ɖυng Tư lại, nỗ lực chứng minh nàng đã gặp vị tiểu thư này rồi.
Tɧẩʍ ɖυng Tư vừa hổ thẹn vừa xấu hổ, nàng ấy lặng lẽ liếc mắt nhìn mẫu thân, thấy mặt mẫu thân mang đầy vẻ phẫn nộ, thêm vào đó là chút oán trách.
Tiểu tú nương à, ngươi làm người tốt tha cho ta một con đường sống đi.
“To gan! Dám vô lễ với tiểu thư!”
Vệ ma ma, nha hoàn xuất giá cùng Vương thị hét lên một tiếng, tiến lên giữ chặt cánh tay Triệu Ấu Lăng, dọa Triệu Ấu Lăng sợ giật mình.
Thẩm Tư Dung nhân cơ hội này đi nhanh ra ngoài cửa, bước chân còn nhanh hơn Cầm Nhi và Huyền Nhi.
Nhìn bóng lưng lo lắng không yên của con gái, Vương thị thầm lắc đầu thở dài, xem ra chuyện này đúng thật là vấn đề của con gái mình.
Nghĩ kỹ lại cũng đoán được đại khái tại sao con gái mình làm như vậy.
Vương phu nhân biết làm gì bây giờ, con gái của mình, mình chỉ đành bưng bít cho qua thôi chứ sao.
Chỉ là… cũng đã đến lúc quyết định chuyện hôn sự của con gái rồi.
Lúc này Triệu Ấu Lăng đã lấy lại tinh thần từ trong tiếng khiến trách của Vệ ma ma, thấy Tɧẩʍ ɖυng Tư đã đi ra ngoài cửa, nàng lại quay đầu nhìn Vương thị.
Học dáng vẻ thi lễ ban nãy của Tɧẩʍ ɖυng Tư, nàng nghiêng người, hơi cong gối, cúi đầu sau đó đứng thẳng dậy nói: “Ta đây mạn phép, phiền phu nhân gọi tiểu thư quay lại đối chất với ta.”
“Vô lễ!”
Vệ ma ma buông tay Triệu Ấu Lăng ra, sau đó lại nghe nàng không biết chừng mực tiếp tục mạo phạm Vương thị, thanh âm khiển trách lên đến tận quãng tám cao hơn nhiều so với vừa nãy.
“Ta có vô lễ đâu, ta hành lễ rồi mà.”
Triệu Ấu Lăng lại hành lễ thêm một lần nữa rồi vung tay gạt phăng tay Vệ ma ma ra.
Nàng đã không chế lực đạo rồi nhưng vẫn khiến Vệ ma ma lảo đảo suýt nữa té ngã về phía cửa.
“Bỏ đi, đừng làm khó nàng, dù sao nàng cũng chỉ là tiểu tú nương bên ngoài, hiểu chi về lễ nghĩa đâu.”
Lúc này Vương thị đã buồn lòng lo lắng lắm rồi, bà ấy nhìn ra được tiểu tú nương này có chút bản lĩnh.
Nếu muốn xử lý chuyện này mà không làm kinh động đến người khác, e rằng rất khó.
Thôi, nói chung vẫn là con gái mình sai, không cần truy cứu chân tướng chuyện này nữa.
Hoài Vương Thế tử, Bắc Cảnh Đại tướng quân Mục Hàn Trì đã trở lại, mười mấy năm không gặp, cũng chẳng biết vị Thế tử sống ở Bắc Cảnh kia lớn lên trông như thế nào.