Tiểu Xà Chỉ Muốn Chuyên Tâm Tu Luyện Để Hóa Hình Sao Mà Khó Khăn Quá

Chương 19: Túi Đá Nhãn Hiệu Tiểu Xà

Trong nháy mắt, Hứa Niệm dường như bị ôn hương nhuyễn ngọc (1) bao quanh, lạnh lẽo lại mang theo hơi thở nóng rực khiến nàng choáng váng, hô hấp khô nóng phả vào bụng rắn mềm mại của nàng, mang theo một cảm giác tê dại, cái đuôi nàng không tự giác cuộn lại.

(1) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Nàng ra sức muốn tránh thoát, lại bị đối phương giữ chặt, đôi chân thon dài và mềm mại kia kẹp chặt thân nàng, da thịt mịn màng dán vào vảy nàng, chậm rãi cọ xát.

Luồng nhiệt khí kia dường như cũng bởi vậy truyền tới trên người Hứa Niệm.

Nàng run rẩy, thân thể không ngừng vặn vẹo, cố gắng làm cho Cơ Nguyệt Bạch thanh tỉnh: “Cơ Nguyệt Bạch, ngươi tỉnh táo lại một chút đi, buông ta ra, ta đi tìm cho ngươi khối băng để hạ nhiệt độ.”

Có lẽ là nghe thấy tiếng Hứa Niệm, hàng mi dài của Cơ Nguyệt Bạch run lên, rốt cuộc cũng mở mắt.

Hứa Niệm vui mừng thốt lên: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh……”

Nói đến nửa chừng, nàng bỗng nhận ra không thích hợp, chỉ thấy con ngươi trong veo của đối phương lúc này đã bao phủ bởi hơi nước, mờ mịt lại ủy khuất nhìn về phía nàng, thoáng như bên trong băng tuyết lạnh lẽo lại bao phủ một ngọn lửa nóng rực, khiến lòng người đều phải tan chảy.

Lúc này Cơ Nguyệt Bạch đã thần trí không rõ, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh thanh xà, sờ vào mềm mại mà lạnh lẽo, phảng phất như thân mình đang bị nướng dưới hơi lạnh mê người, khiến cô đang nóng rực khó chịu, lập tức cảm thấy thoải mái.

Trái ngược với cô, Hứa Niệm lại khổ sở, nàng đang bị một nữ nhân cả người nóng rực đè lên không thể trốn thoát, bị coi như là một cái túi chườm lạnh hình rắn, cái này cũng thôi đi, nữ nhân này còn cọ tới cọ lui trên người nàng, cọ khiến nàng ngứa ngáy, lại không gãi được, thật sự là khó chịu đến cực điểm.

Một lúc lâu sau, Hứa Niệm không thể chịu được nữa, nàng tiến lên, dùng răng nanh nhòn nhọn uy hϊếp, định cắn vào vành tai như ngọc của Cơ Nguyệt Bạch, muốn đối phương an phận một chút.

Ai ngờ thân thể của Cơ Nguyệt Bạch không biết bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, run rẩy một chút, sau đó ngẩng đầu lên, không phòng bị để lộ chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp, đặt dưới răng nanh sắc nhọn của Hứa Niệm.

Máu từ cổ chảy xuống, một mùi hương ngọt ngào quyến rũ nhân tâm tỏa ra, tràn ngập khắp không gian bên trong màn, không ngừng bao phủ Hứa Niệm, nàng như bị mê hoặc, tiến tới, lưỡi hồng nhạt phun ra, không ngừng nhẹ nhàng hít vào.

Mùi hương Cơ Nguyệt Bạch thật sự rất thơm, đó là một hương vị thơm ngọt, thanh thoát và quyến rũ, huyết nhục của tu sĩ cấp cao đối với yêu thú là sự dụ hoặc không thể kìm được, ngày thường Hứa Niệm dùng ý thức của nhân loại cũng không cảm nhận được gì, chỉ khi ở trong tấm màn kín không một kẽ hở này, hơn nữa do mê hương kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hương vị của máu tràn ngập linh khí càng thêm nồng nàn và mê người.

Chỉ cần nàng nhẹ nhàng cắn xuống, là có thể đâm thủng cái cổ yếu ớt đó, thưởng thức được những giọt máu thơm ngon đó.

Trong nháy mắt, Hứa Niệm cảm thấy có chút không ổn, cảm giác dễ vỡ đó quả thực rất mê người, hương khí ngọt ngào phảng phất quanh quẩn ở chóp mũi nàng, bao vây lấy nàng, bản năng thú tính trong máu không ngừng trỗi dậy.

Cố tình ánh mắt của đối phương còn mê hoặc như vậy, như có như không quấn quanh nàng, làm nàng muốn ngừng mà không được.

Hứa Niệm nhịn rồi lại nhịn, răng nanh của nàng nhẹ nhàng di chuyển xuống, đặt ở trên xương quai xanh như ngọc phập phồng, tham lam ngửi lấy chiếc cổ chứa hương khí ngọt ngào làm lòng nàng trầm mê say đắm, cho đến khi thực sự không nhịn được nữa, liền lặng lẽ thè cái lưỡi hồng nhạt ra, liếʍ láp từ xương quai xanh, rồi liếʍ xuống làn da thịt trơn nhẵn.

Cơ Nguyệt Bạch không tự chủ được ôm nàng càng chặt hơn, cô cúi đầu dán gò má lên thân rắn của Hứa Niệm, không nhịn được cọ xát, đôi môi mỏng cọ qua lớp vảy…… cảm giác đau nhẹ từ răng nanh đó mang lại cho cô một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới lạ, khiến cho cô khát cầu càng lớn hơn, càng muốn những động tác mãnh liệt hơn để giảm bớt thứ đang dày vò cô.

Rất nhanh, khát vọng không thể kiềm chế được của cô đã được thỏa mãn, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ nhàng kia dọc theo xương quai xanh của cô, chiếc lưỡi ướt lạnh chạm vào từng tấc da thịt trần trụi của cô, rồi lại rụt vào, khiến cô không kiềm chế được mà rùng mình, theo bản năng buông lỏng sức lực.

Hứa Niệm nhân cơ hội từ trong gông cuồng xiềng xích của Cơ Nguyệt Bạch thoát ra, nàng theo bản năng nuốt nước bọt bởi vì nhẫn nại mà tiết ra, thở hổn hển.

Nàng vén màn giường lên, lại mở cửa sổ cho thoáng khí, đợi đến khi mê hương tan đi hơn phân nửa, lại tìm trong túi trữ vật, lấy ra giải độc đan nhét vào miệng cô, thấy tình trạng của đối phương vẫn không hề cải thiện, mà vẫn muốn tiếp tục dán sát vào thân rắn lạnh lẽo của Hứa Niệm, mê hương kia không phải độc, nên giải độc đan không có tác dụng.

Bị đυ.ng chạm không chịu nổi, Hứa Niệm lúc này chợt nhớ tới một cách, cái đuôi nàng móc lấy túi trữ vật, từ bên trong lấy ra túi trữ vật của Tề Thiếu Thần, nàng tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được cái đóng băng phù, nàng đi ra giếng, múc vài thùng nước, dùng đóng băng phù biến chúng thành những khối băng, lại đem những khối băng đó đặt quanh người Cơ Nguyệt Bạch.

Khi hàn khí từ những khối băng lan ra bao trùm lấy Cơ Nguyệt Bạch, cô dần trở nên hồi phục, hô hấp cũng trở nên vững vàng ổn định hơn, ửng đỏ trên mặt cũng tự nhiên tan biến.

Hứa Niệm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi lăn lộn đến hơn nửa đêm, nàng cũng không còn tâm trạng để tu luyện nữa, chỉ lười nhác gác chân, nhìn Cơ Nguyệt Bạch chậm rãi ngủ.

……

Cơ Nguyệt Bạch mơ một giấc mộng kì quái, trong mộng cô giống như bước vào một bí cảnh chưa từng gặp qua, không gian cùng khung cảnh bên trong liên tục thay đổi.

Ban đầu cô không ngừng di chuyển trên vùng đất khô cằn, tràn ngập dung nham, bị cái nóng trong không khí quấn lấy, từng tấc da thịt của cô bị hơi nóng của dung nham nướng cháy.

Trong bí cảnh này, Đóng Băng thuật và Phù tạo mưa của cô đều không có tác dụng, còn chưa rơi xuống đã bị ngọn lửa từ dung nham nuốt chửng, cảm giác khô khốc khó chịu không ngừng dâng lên, cô muốn nới lỏng cổ áo, cũng không có tác dụng gì, cô muốn nhanh chóng tìm được phương thức nào đó để giải tỏa sự ngột ngạt này.

Phảng phất đọc được suy nghĩ của cô, một cơn lạnh băng lướt qua, khi cô duỗi tay chạm vào cái khí lạnh đó, cảnh tượng trước mắt lại biến hóa long trời nở đất, dung nham đỏ đậm trong nháy mắt hóa thành thảm thực vật, không khí khô cằn trở nên mát mẻ và thoải mái, địa ngục ban đầu đã trở thành một ốc đảo khiến người ta thoải mái dễ chịu.

Chỉ là khi cô nới lỏng tay, ốc đảo kia giống như ảo ảnh mà vỡ vụn, lộ ra vùng đất khô cằn phun trào dung nham ban đầu…… Nhưng vào lúc này, một thân ảnh mảnh khảnh của thanh xà từ bên trong không gian vỡ vụn kia đi ra, mang đến phiến ốc đảo mát lạnh thoải mái cho cô.

Cơ Nguyệt Bạch giơ tay, bắt lấy đuôi con thanh xà và giữ chặt trong tay.

Theo động tác của cô, không gian trong nháy mắt ngừng sụp đổ, sau đó bắt đầu nghịch chuyển và khôi phục lại, rất nhanh ốc đảo mát lạnh thoải mái kia đã trở lại, cảm giác lạnh băng và mềm mại gắt gao bao quanh cô, không để lại một kẽ hở nào, cơ thể cô tràn ngập sự thỏa mãn, nhưng cũng dần dần khát cầu càng nhiều.

Thanh xà kia quấn quanh tay cô, nó giãy giụa, dường như muốn thoát khỏi tay cô.

Cái đuôi của nó trong lúc lơ đãng vuốt ve lòng bàn tay của cô, ngứa, phảng phất ai đó khẽ cào nhẹ vào lòng cô, sự khát cầu và cảm giác trỗng rỗng lại trỗi dậy, một lần nữa nuốt chửng cô.

Sau đó ý thức trở nên mơ hồ, cô chìm vào trạng thái mê loạn, sự khao khát không ngừng bốc cháy, không sao dập tắt được.

Cho đến khi ảo cảnh băng hàn xuất hiện, bao phủ lấy cô, đóng băng cơn nóng rát cùng cảm giác khát cầu, bị áp chế, bị nhốt chặt.

……

Đêm nay, Hứa Niệm cũng không thể ngủ ngon được, nàng ở trong mộng không phải bị yêu thú đuổi gϊếŧ, mà là bị đám tu sĩ truy sát, thậm chí còn có kẻ đặt đao lên đúng vị trí bảy tấc của nàng, ép nàng giao nộp Thần Khí.

Cái đuôi của nàng run rẩy đưa Thần Khí cho người nọ, nhưng lưỡi dao vẫn không chút lưu tình mà bổ xuống nàng.

Hứa Niệm giãy giụa tỉnh dậy, nàng chớp chớp mắt nhìn xung quanh giường và màn, hoảng hốt trong chốc lát, rồi đột nhiên nhớ tới Cơ Nguyệt Bạch, vội vàng xoay người kiểm tra đối phương.