Tiểu Xà Chỉ Muốn Chuyên Tâm Tu Luyện Để Hóa Hình Sao Mà Khó Khăn Quá

Chương 7: Tiểu Xà Cầu Nguyện

Điều khiến cho Hứa Niệm không tưởng tượng được chính là, ngược lại với vẻ ngoài lạnh lùng của Cơ Nguyệt Bạch, cô lại có đôi môi mềm mại, rất dễ hôn. Khác hẳn bộ dáng kiêu ngạo băng lãnh lúc trước, khi cô mất đi ý thức liền yếu ớt chọc người thương tiếc, làm cho người khác muốn phạm tội.

Hứa Niệm cảm thấy chính mình não bị úng nước rồi, nàng nỗ lực vứt bỏ đi tạp niệm, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy đôi môi mềm mại của đối phương ra, muốn truyền khí cho cô, nàng đem dưỡng khí có trong cơ thể truyền cho đối phương.

Dưới nỗ lực của nàng, lông mày Cơ Nguyệt Bạch rốt cuộc cũng giãn ra, tình trạng thiếu oxy của cô cũng chuyển biến tốt hơn.

Thấy thế Hứa Niệm lại truyền khí cho đối phương lần nữa, đồng thời thân thể quấn lấy đai lưng của Cơ Nguyệt Bạch, kéo cô bơi lên trên.

Nàng dư quang lặng lẽ đánh giá Cơ Nguyệt Bạch, chợt thấy lông mi của đối phương khẽ run rẩy, tựa hồ sắp tỉnh lại, Hứa Niệm nhanh chóng dời mắt, làm bộ chưa phát sinh chuyện gì.

Nàng thật sự sợ Cơ Nguyệt Bạch tỉnh lại phát hiện ra chuyện này, nổi cơn giận dữ chém nàng.

Cũng may Hứa Niệm đã kéo Cơ Nguyệt Bạch đến gần mặt nước, ánh sáng của chiến thắng đang gần ngay trước mặt.

Nàng xác nhận xung quanh không có nguy hiểm, mới từ mặt nước ló đầu lên, chỉ thấy cảnh sắc xung quanh khác hẳn so với ven hồ lúc trước, nơi này là một cái sơn động dưới đáy hồ, xung quanh đều là những nham thạch kỳ dị, giống như những hang động đá vôi từ những phim phóng sự mà Hứa Niệm trước kia từng xem.

Nàng lên bờ trước, sau đó kéo đai lưng Cơ Nguyệt Bạch đem cô từ dưới nước mang lên.

Trong lúc nàng đang kéo lên, Cơ Nguyệt Bạch muốn tỉnh lại, Hứa Niệm quay đầu lại, thấy cô lấy tay che miệng ho khan.

Cô thoạt nhìn có chút chật vật, mái tóc đen dài dính bết trên mặt và thân thể, tạo nên một dáng người xinh đẹp, quần áo của cô sau khi thấm nước có chút xuyên thấu, làm lộ ra một đường cong quyến rũ cũng làn da mịn màng nhấp nhô dưới lớp vải mỏng manh.

Nhưng cứ việc cô không hề phát hiện, vẫn duy trì bộ dáng lạnh lùng, cánh môi theo thói quen nhấp nhấp, cô giơ tay, cánh tay áo đã thấm nước rơi xuống, lộ ra một cổ tay trắng nõn giống như ngọc, sau đó liền cầm lấy thanh kiếm bên hông.

Hứa Niệm vẫn luôn trộm quan sát Cơ Nguyệt Bạch nhìn thấy thế liền kinh hãi, nàng lúng túng ghé sang một bên, sợ đối phương dò hỏi việc hô hấp nhân tạo, nàng nhìn đông nhìn tây, làm bộ thay cô cảnh giác nhìn xung quanh, dư quang vẫn lặng lẽ quét về phía đối phương.

Lại thấy đối phương nhíu mày không biết đang tự hỏi điều gì, chợt giơ tay sờ sờ cánh môi.

Hứa Niệm sợ tới mức hồn bay phách tán, sợ đối phương tìm nàng tính sổ.

Nàng tinh mắt phát hiện, trên môi của đối phương tựa hồ vẫn còn tồn tại một ít dấu vết do răng nanh của nàng tạo ra.

Hứa Niệm đứng ngồi không yên, nàng muốn dời lực chú ý của Cơ Nguyệt Bạch, lập tức nịnh nọt nói: “Sư thúc không bị thương chứ? Nếu không phải sư thúc xả thân cứu giúp, ta đã trở thành một du hồn bên trong Ngọc Kính Hồ rồi, đại ân đại đức của người, ta không có gì báo đáp, nếu sư thúc đồng ý, ta nguyện bên người làm trâu làm ngựa, để báo đáp ân tình.”

Cơ Nguyệt Bạch ngước mắt, những bọt nước vẫn luôn treo trên hàng mi liền lạch cạch rơi xuống gò má, đem khuôn mặt cô càng thêm xinh đẹp, cô lần đầu tiên nhìn thấy một yêu xà lại có thể hoa ngôn xảo ngữ như vậy, vì thế lực chú ý của cô liền bị dời đi.

Cô ghét bỏ nói: “Không cần.”

Hứa Niệm thấy thế trong lòng thở phào, tiếp tục tận lực khiến cho thanh âm trở nên bi thương: “Nếu là sư thúc sau này có yêu cầu gì, ta nhất định trèo đèo lội suối đến báo đáp.”

Cơ Nguyệt Bạch muốn cự tuyệt lần nữa, lại không biết sao, khi nghe thấy sự hèn mọn cùng mong đợi từ thanh âm của con thanh xà này, không biết làm sao cô lại sinh ra vài phần đồng tình, ma xui quỷ khiến, cô nghe thấy chính mình nói một tiếng: “Được.”

Cô cảm thấy chính mình hơn phân nửa là tẩu hỏa nhập ma.

Hứa Niệm sửng sốt một chút, không nghĩ tới đối phương lại đáp ứng. Này cũng không phải nàng không muốn báo đáp đối phương, chỉ là nàng đã từng gặp qua những tu sĩ khác, đối với những yêu vật như nàng, không chỉ chướng mắt, mà còn có sự chán ghét và khinh thường.

Đương nhiên, những tu sĩ như thế, phần lớn đã bị nàng gϊếŧ chết.

Hứa Niệm chớp mắt, vui vẻ đáp: “Cảm ơn sư thúc.”

Cơ Nguyệt Bạch rốt cuộc nhịn không được: “Đừng kêu ta là sư thúc.”

Hứa Niệm nguyên bản đang kích động đột nhiên buồn bã, ủ rũ cụp đuôi xuống: “Dạ, thực xin lỗi.”

Cơ Nguyệt Bạch nhất thời không biết nói gì, cô đã rèn luyện bên ngoài nhiều năm, lần đầu thấy được yêu thú thú vị như vậy, thậm chí có thể nói là lễ phép.

Thanh xà kia đã là lần thứ bảy nhìn trộm cô, bên trong con ngươi tròn xoe đó tựa hồ muốn nói cái gì đó.

Cơ Nguyệt Bạch thở dài: “Ngươi còn có chuyện gì?”

Hứa Niệm ủy ủy khuất khuất: “Cái kia, ta nên xưng hô ngươi như thế nào? Ta tên Hứa Niệm, Hứa trong Hứa Tiên và Niệm trong nhớ mãi không quên.”

Ngạc nhiên nha, một yêu vật thế nhưng cũng học nhân loại đặt tên.

………..

Cơ Nguyệt Bạch từ trước đến nay lấy trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, trước kia hễ gặp yêu quái thì đều trực tiếp chém chết, lại không nghĩ tới gặp được một con yêu xà thú vị như vậy.

Ở trên Tiểu Thương Sơn, cô sau khi thương thế lành vốn định gϊếŧ nó, lại không vượt qua được thiện niệm trong lòng, cô chức trách là gϊếŧ hết những yêu ma làm hại thiên hạ, chính là phải gϊếŧ cả những yêu ma làm việc thiện không làm việc ác sao?

Khi đó con thanh xà kia vẫn còn đang tu luyện, không hề phòng bị cô.

Cô nâng kiếm lên, lại buông xuống, vẫn không qua được giới hạn trong lòng mình.

Sau khi nó tỉnh, cô hỏi nó, ngươi có thề rằng sau này sẽ không đả thương người không?

…………

Cơ Nguyệt Bạch xua đi những ký ức trong đầu, thấy con thanh xà kia vẫn ngây thơ nhìn cô, chờ đợi cô báo cho nó tên mình.

Cô rũ mắt nói: “Nếu nói cho ngươi, sẽ làm cho người khác hiểu lầm ta cấu kết với yêu vật làm chuyện xấu.”

Thanh âm trong trẻo kia vô cảm xúc, cũng không có ý tứ trách cứ.

Hứa Niệm nghe vậy lo lắng, nàng cảm thấy tự trách: “Thực xin lỗi, ta không có ý tứ này, chỉ là ta không biết xưng hô ngươi thế nào?”

Cơ Nguyệt Bạch không muốn nói chuyện này nữa, cô hỏi: “Vừa rồi tại sao ngươi lại đuổi theo ta vào trong hồ?”

Hứa Niệm ngượng ngùng nói: “Lúc ngươi đi không lâu, có một đội tu sĩ cũng đi tới ven hồ, ta sợ bị bọn chúng phát hiện, liền trốn trong hồ, lại không nghĩ tới bọn chúng lần lượt nhảy vào trong hồ, ta đoán mục đích của bọn chúng khả năng giống ngươi, liền muốn nói cho ngươi.”

Cơ Nguyệt Bạch gật gật đầu: “Ta đã biết.”

Chân khí của Cơ Nguyệt Bạch đã khôi phục hơn phân nửa, cô tiện tay thi triển Hút Bụi Thuật (thông cảm, mình dịch hơi fail), trong nháy mắt, tóc cùng quần áo liền khô.

Giờ khắc này, cô lại trở thành tu sĩ lạnh nhạt lại cường đại, trên người tiên khí không nhiễm bụi trần.

Hứa Niệm ánh mắt tràn đầy hâm mộ: “Các ngươi tiên thuật thật tiên lợi.”

Cơ Nguyệt Bạch mang theo kiếm đi vào sâu bên trong hang động, Hứa Niệm sợ bị cô bỏ rơi, vội vàng đuổi theo, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau cô.

Lúc này Cơ Nguyệt Bạch ngoái đầu lại, biểu tình lạnh nhạt: “Hiện tại đã an toàn. Ngươi không cần đi theo ta.”

Hứa Niệm lập tức dừng lại, lo lắng: “Nhưng mà… Ta còn chưa báo đáp ngươi.”

“Ngươi cũng đã cứu ta, chúng ta thanh toán xong.”

Dứt lời, Cơ Nguyệt Bạch không quản nàng nữa, điều khiển chân khí, bạch y tung bay, nháy mắt liền biến mất ở cuối hang động.

Hứa Niệm nhìn xung quanh trống không, cảm thấy cô đơn, trước khi gặp được Cơ Nguyệt Bạch, nàng đã thật lâu không nói chuyện cùng người khác, đối phương cũng là người đầu tiên không có tổn thương mình, thậm chí còn liều mạng cứu mình.

Hứa Niệm yên lặng ủ rũ một lúc, lại âm thầm cổ vũ chính mình:

Không có việc gì, 50 năm cô tịch nàng đều có thể trải qua, hiện tại so với lúc trước không thể nói chuyện đã là tốt hơn nhiều rồi.

Nàng phải tu luyện thật chăm chỉ, chờ lúc hóa hình thành công, liền không sợ sẽ có người ghét bỏ nàng.

Trước kia nghe Bạch Hổ khoác lác, nó nói chỉ cần tiến giai đến cửu giai liền hóa hình, liền có thể xuống núi đến quán ăn ăn mười tám cái đầu heo sữa nướng, lại khiến cho mấy nhân loại nhát như chuột kia cung phụng nó, mỗi ngày đưa cho nó heo sữa nướng.

Lúc trước khi mọi thứ còn tốt, có một viên huyện quan đi qua Tiểu Thương Sơn, vừa lúc đi qua địa bàn của Bạch Hổ, nó muốn xốc cả kiệu của huyện quan, lại bị một hương thơm ngào ngạt của heo sữa nướng hấp dẫn, Bạch Hổ từ khi sinh ra chưa từng ăn đồ ngon như thế này, ăn xong còn chưa đã thèm, suy nghĩ tên lão đầu huyện quan này tuy gầy đét, nhưng chung quy vẫn miễn cưỡng nhét kẽ răng.

Nhưng viên quan huyện kia thấy thế vội xin tha, nói chính mình làm quan, chỉ cần không gϊếŧ hắn, hắn có thể cho Bạch Hổ rất nhiều heo sữa nướng, Bạch Hổ liền tin. Ai ngờ tên huyện quan kia hạ dược vào trong heo sữa nướng của Bạch Hổ, còn thỉnh tu sĩ tới gϊếŧ Bạch Hổ, sau đó Bạch Hổ liều nửa cái mạng mới trốn lại về Tiểu Thương Sơn, nhưng vẫn nhớ tới heo sữa nương ngon miệng kia, nghĩ rằng, nếu là biến thành nhân loại, chẳng phải liền có thể ăn thỏa thích không ai đánh nó hay sao.

………

Hứa Niệm xuyên qua sơn động, xuyên qua vùng hoa nở, tiến vào một nơi như chốn tiên cảnh, cảnh sắc kia thanh bình dễ chịu, nếu theo trong sách tới nói, ngay cả cây cỏ đều xinh đẹp, liền ngay cả dòng suối bên trong bụi cỏ đều ẩn chứa linh khí, ngay cả mấy cục đá bên trong dòng suối nhỏ đều là linh thạch nồng đậm linh khí.

Hứa Niệm như thể nhà quê lên tỉnh, mỗi linh thạch ở đây đều chứa lượng linh khí ăn đứt linh khí trong linh tuyền trên Tiểu Thương Sơn, nàng mở ra túi trữ vật, một bộ tham tiền lấy đuôi quấn lấy linh thạch, mặc kệ như nào, nàng thấy được thì chính là của nàng, ai cũng đừng nghĩ đoạt.

Toàn bộ linh thạch nồng đậm linh khí trong linh tuyền đều bị nàng vơ vét, cưỡng ép thu được hàng vạn khối linh thạch, đến khi túi trữ vật không thể chứa thêm được nữa.

Đến cuối cùng nàng vẫn tham lam cố nhét linh thạch vào hai bên quai hàm, mỗi bên một khối, trông nàng giống như một con hamster.

Hứa Niệm sợ có người đến đoạt cùng nàng, bất quá sau khi cướp xong vẫn không thấy tu sĩ nào xung quanh, liền an tâm hấp thụ linh thạch tiến hành tu luyện.

Nồng độ linh khí nơi đây tuy không bằng Đế Lưu Tương 60 năm mới gặp một lần, nhưng so với địa phương trước đó nàng tu luyện đã tốt hơn rất nhiều, linh khí cũng tinh thuần hơn.

Hứa Niệm say sưa hấp thụ linh khí, đem dung nhập vào gân cốt, đầy đủ lực lượng để kích hoạt thức hải đan điền, tu vi đã dừng lại ở bình cảnh hồi lâu liền từ từ tăng lên, nàng đã cảm thấy tu vi của chính mình đã đứng trước cánh cửa thất giai.

Yêu thú tiến giai khác với nhân loại, nhân loại bởi vì bản thân có sẵn trí tuệ nhất định, giai đoạn trước chủ yếu là tu thân, rèn luyện thân thể cường đại, mà yêu thú với thân thể mạnh mẽ phần lớn lại chưa khai mở thần trí, giai đoạn trước sẽ càng là coi trọng tu tâm.

Yêu thú tiến giai cũng là tiến giai tâm trí, rất nhiều yêu thú dưới tình huống đầy đủ linh khí tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng đến khi tiến giai liền thất bại, bởi vì tâm cảnh của chúng chưa đạt tới đó.

Mà Hứa Niệm là nhân loại xuyên qua tới làm rắn, trong người tồn tại trí tuệ không cần tu luyện, chỉ cần không ngừng hấp thụ chuyển hóa linh khí thì đều có thể tu luyện nhanh chóng, không cần lo thất bại khi tiến giai.

Theo linh khí tập trung ở đỉnh đầu của Hứa Niệm, bình cảnh của tu vi sắp đột phá, một mảnh kiếp vân nhỏ đen lượn lờ trên đầu Hứa Niệm, ầm ầm ầm tiếng sấm vang lên, những tia chớp hỗn loạn ấp ủ trên tầng mây, muốn đánh xuống.

Nhìn trên trời lôi kiếp, Hứa Niệm sợ tới mức run bần bật, sao lại thế này, nàng chưa nghe qua khi lục giai đột phá thất giai còn phải trải qua lôi kiếp á?

Thôi xong rồi, nàng cái gì cũng chưa chuẩn bị, nhân vật chính trong tiểu thuyết chẳng phải ai cũng có phòng hộ trận pháp, có một đống pháp bảo để đối kháng hay sao, sao đến nàng lại ngược lại, trực tiếp đem thân thể ngạnh kháng, chỉ sợ một cái sét đánh xuống liền cháy thành than.

Trong thời gian ngắn ngủi, lôi đình tích tụ trong vân kiếp đã đạt tới trình độ kinh người, chỉ sở ngẫu nhiên toát ra một tia lôi quang màu bạc, cũng đều có thể đem Hứa Niệm dễ dàng chém thành cặn bã.

Hứa Niệm không biết chính là, nguyên bản nàng cũng không cần gặp cái lôi kiếp siêu việt tu vi của nàng thế này, thế nhưng trong quá trình tu luyện, hấp thu quá nhiều linh khí, mà lại không thể toàn bộ hấp thu, những linh khí đó liền quấn quanh cơ thể nàng, bởi vậy không ngừng hấp dẫn kiếp vân tích tụ lại bên người.

Trình độ của kiếp vân này giống như khi xuất hiện thần khí đưa đến kiếp vân vậy.

Hứa Niệm lúc này cũng không rảnh lo cái gì, nàng cuống quýt tìm kiếm vật có thể tránh né lôi điện lại không dẫn điện, đáng giận, lúc này nếu có cột thu lôi thì tốt rồi, không biết nếu hiện đại khoa học kỹ thuật nếu muốn đối kháng lại cái hệ thống tu tiên này liền sẽ tạo ra thứ bá đạo gì.

Thời khắc nguy cấp, Hứa Niệm dùng hết sức chạy tới sơn động, mắt thấy đã đến gần sơn động, nàng chưa kịp vọt vào, một thiên lôi đường kính ước chừng một trượng cực nhanh phóng tới Hứa Niệm, nàng lại như thế nào nhanh hơn tia chớp được chứ.

Đây là lần đầu tiên Hứa Niệm cảm thấy gần tử vong đến vậy.

Hứa Niệm cuối cùng trong nháy mắt chỉ nghĩ kịp thời đem thân mình quấn lại, đem đầu tránh dưới thân, sợ hãi nhắm mắt, trong lòng vô vọng cầu nguyện, trời xanh phù hộ, Bồ Tát phù hộ, Nữ Oa phù hộ, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không phù hộ…… Nàng đem toàn bộ thần tiên trong đầu có thể nghĩ đến bái toàn bộ.

Đợi hồi lâu, kiếp lôi giữa không trung kia chậm chạp không có đánh xuống, Hứa Niệm ngây người, đem đôi mắt lặng lẽ mở ti hí, trộm nhìn ra bên ngoài.

Lại thấy kiếp lôi kia chuyển hướng, xông thẳng tới một chỗ phong thủy nào đó cách đây mấy dặm.

Mà rơi trên người Hứa Niệm chỉ là tàn dư của lôi kiếp, đánh vào vảy nàng không đau không ngứa, thậm chí còn không phá vỡ được lớp phòng vệ.

Hứa Niệm ngạc nhiên nghĩ thầm: Chẳng lẽ nàng cầu nguyện linh nghiệm thật sao?