Nộp Bàn Tay Vàng Cho Quốc Gia

Chương 5

Thậm chí vài ngày trước cậu đã bán món trang sức nào không rõ nguồn gốc rồi mua đồ gì, tất cả đều rất rõ ràng.

Đọc hồ sơ nhiều lần, Tư lệnh Yến cảm thấy đau đầu. Lúc trước, khi em dâu nhảy sông, không kịp cứu người, thi thể phải vớt mất mấy ngày vẫn không tìm thấy, giờ ông hoàn toàn không dám chắc liệu bà ấy đã chết hay chưa.

Suy nghĩ một hồi, Tư lệnh Yến thử gọi lại.

Điện thoại vừa reo một giây, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng thiếu niên có chút khàn khàn vang lên, “Alo?”

Tâm trạng của Tư lệnh Yến thật phức tạp, em trai của ông đã chết vì ông, nếu thật sự đây là con của cậu ấy… dù chỉ có một chút khả năng, Tư lệnh Yến vẫn vô cùng xúc động.

Xúc động là thế, lý trí cũng không thể mất đi.

“Sao cậu biết cậu là con của em trai tôi? Sao biết số điện thoại cá nhân của tôi?” Tư lệnh Yến vô thức xoa xoa ngón tay.

Cố Diễn nghe vậy, nở một nụ cười, “Ngài nói cho con mà, nếu không, một người bình thường như con sao biết được.”

Tư lệnh Yến nhíu mày, ông làm sao lại đưa số điện thoại cá nhân cho ai được? Đúng là nói bậy!

“Cậu rốt cuộc là ai?”

Cố Diễn không trả lời mà nói: “Lý Diễm Thu, ngài hãy tra bà ấy, mẹ của con, tra rồi ngài sẽ biết.

À đúng rồi, người của ngài chắc đã đến rồi nhỉ? Ngài có thể bảo họ vào lấy tóc của con, tốt nhất là ngài nên tự vào, con không tiện ra mở cửa.”

Tư lệnh Yến lại nghĩ cậu là gián điệp của quốc gia khác, sao lại không tiện mở cửa? Bị uy hϊếp à? Hay đang bẫy người của ông?

Tư lệnh Yến vô thức bắt đầu suy diễn theo thuyết âm mưu.

Ông cúp máy với một chút khó chịu, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện cho con trai nhà người anh em tốt, Tần Dữ.

Tần Dữ là tiểu đội trưởng bộ đội đặc chủng ưu tú nhất của Thỏ Quốc, tốt nghiệp từ học viện quân sự hàng đầu Liên minh Tinh Hà, là nhân tài sáng giá nhất trong thế hệ trẻ. Gần đây vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, Tư lệnh Yến liền bảo anh dẫn đội đến nhà Cố Diễn.

Trên sân thượng của nhà Cố Diễn, Tần Dữ đã sẵn sàng, anh nhận cuộc gọi, “Tôi là Tần Dữ, toàn đội đã vào vị trí, xin chỉ thị!”

Tư lệnh Yến: “Xác định tình hình trong phòng, hành động ngay lập tức, kiểm soát kẻ này!”

“Vâng!”

“Nhưng cẩn thận đừng làm tổn thương cậu ta.” Tư lệnh Yến vẫn nhắc nhở thêm một lần nữa.

“Vâng! Tư lệnh!”

Ngắt điện thoại, Tần Dữ nét mặt nghiêm túc, căn chỉnh tai nghe và bắt đầu chỉ huy trận chiến.

“Quét kiểm tra!”

Máy dò quét một lượt, trong phòng chỉ có một người, dường như đang nằm im trên sofa.

“Bọ cánh cứng xâm nhập!”

Máy dò cỡ nhỏ như con bọ chui vào qua khe cửa, tình hình trong phòng hiện ra trên màn hình của người điều khiển phía sau.

Khi Tần Dữ chuẩn bị chỉ huy việc xông vào, người trong phòng động đậy, đứng dậy và đi về phía cửa sổ.

Tần Dữ: “Xạ thủ!”

Xạ thủ trên mái nhà đối diện chuẩn bị súng bắn tỉa, tập trung vào cửa sổ, không chớp mắt.

Ngay lập tức, cửa sổ mở ra, một cậu bé xinh đẹp không thể phân biệt nam nữ xuất hiện.

“Báo cáo đội trưởng! Mục tiêu đã mở cửa sổ!” Xạ thủ không thể tin vào mắt mình khi thấy động tác này.

Mọi người trong kênh liên lạc của đội nhìn thấy báo cáo của xạ thủ, đều nhíu mày.

Cố Diễn biết xung quanh nhà mình chắc chắn đầy người, bởi vì hiện giờ cậu bị nghi ngờ là gián điệp của quốc gia khác, không cẩn thận là không được.

Vì vậy cậu cũng thả lỏng, trực tiếp nói với cánh cửa gần cửa sổ: “Tôi không tiện mở cửa, nhưng cửa sổ đã mở, các người xem là vào từ cửa sổ, hay mở khóa vào từ cửa, tùy các người.”

Cố Diễn sống trên tầng cao nhất, những người trên mái nhà và cửa đều nghe rõ ràng, họ đều ngạc nhiên.

Họ đã bị phát hiện? Làm sao có thể?

Họ là chuyên gia mà, sao lại bị một người bình thường phát hiện?

Các binh sĩ ngay lập tức nâng cao cảnh giác, tập trung toàn bộ tinh thần.