CHƯƠNG 77
Rạng sáng ngày tám tháng tư, trong phòng ngủ Đại Minh cung Quang Hoa điện.
Nằm trên long sàng, Từ Húc thỉnh thoảng hô đau, nhẹ giọng rêи ɾỉ, hai chân mở lớn, dùng hết khí lực toàn thân, muốn đẩy con ra khỏi cơ thể, bà mụ cũng hướng dẫn hắn cách hít thở.
Tư Mã Ngung mang theo vẻ mặt lo lắng, ở bên giường không ngừng đi qua đi lại, mặc dù không phải là lần đầu tiên làm phụ thân, cũng không phải lần đầu ở bên chăm sóc thê tử sinh con.
Hoàng thái hậu và mẹ của hoàng hậu Lý Thị cũng ở bên chăm sóc.
“Sao còn chưa ra, hoàng hậu không có việc gì chứ?”. Tư Mã Ngung giữ chặt ngự y chất vấn.
“Bẩm Thánh Thượng, xin cứ yên tâm, nương nương sắp sinh rồi, hiện có thể thấy đầu của đứa nhỏ”. Bà mụ trên giường thay ngự y trả lời.
“Mẫu thân, thực sự là rất đau, ta về sau sẽ không bao giờ sinh nữa”. Từ Húc được thể làm nũng với Lý Thị.
“Húc Nhi ngoan, năm đó mẫu thân sinh ngươi cũng rất đau, Thánh Thượng rất yêu thương ngươi, bởi vậy ngươi hãy nhẫn nhịn một chút đi”. Lý Thị ngồi trước bàn trà nói, không phải không khẩn trương, nhưng đứa con nàng có rất nhiều nhiều ngự y và bà mụ chăm sóc, hơn nữa lại có Thiền Tông, Tịnh Thổ Tông, Mật Tông và Hoa Nghiêm Tông cùng các Đại hòa thượng hơn bảy mươi tuổi từ Chiêu Trữ điện tới, đang ở ngoài phòng niệm kinh. Nếu đã vậy mà còn sinh không được thì đúng là chuyện lạ nha.
“Ngung Nhi, nhanh nắm lấy tay Húc Nhi đi”. Hoàng thái hậu nhắc nhở hoàng đế, nàng đang cầm trong tay tràng hạt làm bằng ngà voi, niệm kinh Đại Bát Nhã Ba La Mật Đa.
“Đúng vậy mẫu hậu, trẫm sơ sót”. Tư Mã Ngung lập tức tiến lên, gắt gao nắm lấy tay hắn.
“Thánh Thượng, mau cho Húc Nhi uống chút nước”. Lý Thị cẩn thận dặn dò hoàng đế.
“Trẫm biết rồi”. Tư Mã Ngung nhận chén trà từ tay cung nhân, cho hắn uống một ngụm, sau đó cầm lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán hắn.
“Ngung, ta yêu ngươi”.
“Húc Nhi, trẫm cũng yêu ngươi”. Tình cảm sâu đậm của Đế hậu khiến cho mọi người ở đây đều cảm động.
“Nương nương hãy dùng sức, đứa nhỏ sắp ra rồi”. Bà mụ cung kính nói.
“Ha… Ha ha…… Ha…”. Từ Húc dùng sức rặn, đầu đứa bé lộ ra, sau đó đến tay và chân, là một bé gái, ngự y dùng kéo cắt cuống rốn, rồi vỗ nhẹ mông nó, một tiếng khóc bật ra, thanh âm hùng hồn, chứng tỏ thân thể rất khỏe mạnh.
“Chúc mừng Thánh Thượng, là tiểu công chúa, nhưng vẫn còn một đứa ở trong bụng nương nương”. Bà mụ bẩm báo với Thánh Thượng.
Tiểu công chúa đã được tắm rửa sạch sẽ, được bọc trong một miếng vải màu vàng, giao cho hoàng thái hậu.
“Húc Nhi, phải cố lên, mau sinh tiểu bướng bỉnh”. Tư Mã Ngung hôn lên hai má hắn.
“Đứa nhỏ có đáng yêu không?”. Hắn suy yếu hỏi.
“Bởi vì giống ngươi, đương nhiên là rất đáng yêu, trẫm sẽ đợi xem cùng ngươi”. Tư Mã Ngung lại cho hắn uống một ngụm nước.
“Ha…… Ha…”. Ước chừng một khắc sau, đứa còn lại cũng được sinh ra, trong phòng ngủ lập tức tràn ngập hương khí, mà hoa huy*t của Từ Húc cũng chậm rãi khép lại, sau đó thì hoàn toàn biến mất, các bà mụ kinh hãi, còn hắn thì rất vui vẻ, sau này không cần sinh nữa.
Tư Mã Ban bị vỗ nhẹ vào mông, chẳng những không khóc, mà còn cười rất vui.
“Ngung, Ban Nhi đang cười”. Hắn nhìn thấy đứa nhỏ được tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy rất khoái trá, hắn bắt đầu không cảm thấy đau nữa, hẳn là không cần ở cữ đi.
“Trẫm biết, được làm hoàng tử của chúng ta, đương nhiên sẽ phải cười”. Tư Mã Ngung nhẹ nhàng ôm ái thê.
Ngoại tổ mẫu Lý Thị ôm lấy Tư Mã Ban, tổ mẫu hoàng thái hậu thì vẫn đang ôm Tư Mã Hinh Lan.
“Mẫu hậu, để sau đi, cho trẫm và Húc Nhi ôm một đứa”. Tư Mã Ngung thấy các nàng cao hứng đến quên giao cháu mình cho cha mẹ của chúng nó, bởi vậy mới tốt bụng nhắc nhở.
“Ngung Nhi, ai gia thiếu chút nữa thì quên, tiểu Hinh Lan thực đáng yêu, các ngươi ôm một chút, còn phải cho chúng nó uống sữa nữa”.
“Trẫm đã biết, yên tâm, Trường An, gọi vυ' nuôi lại đây”. Tư Mã Ngung phân phó Lý Trường An ở bên cạnh.
Hoàng thái hậu và Lý Thị tiến lên giao long tử long nữ cho đế hậu.
“Ngung, Ban Nhi rất ngoan, không hề khóc lấy nửa tiếng, cặp mắt nhỏ còn đang nhìn ta này”. Hắn nhìn thấy đứa con mình mười tháng mang thai, thiên tân vạn khổ sinh ra, thân thể mềm nhũn, rất vui sướиɠ.
“Hinh Lan cũng rất ngoan, sau khi lớn lên nhất định là tiêu trí thiên hạ, đúng rồi, hay là lúc phong hào lấy tên Hinh Bình công chúa đi, được không?”. Tư Mã Ngung đặc biệt rất thích tam hoàng nữ.
“Được, ngươi là phụ hoàng, ngươi có quyền quyết định”.
“Tiểu tử kia thích cười, trẫm sẽ phong là Lạc quận vương”. Tư Mã Ngung nhìn lục hoàng tử nói.
“Vừa mới sinh thôi mà, không cần phong vương nhanh như vậy đâu”. Từ Húc có chút kinh ngạc.
“Bởi vì hắn là do ngươi sinh, yêu ai yêu cả đường đi, bọn Khiêm Nhi sẽ không ăn dấm chua đâu, yên tâm”. Tư Mã Ngung mỉm cười nói.