Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 3

CHƯƠNG 3

Tư Mã Ngung lột sạch toàn bộ quần áo trên người hắn, hắn trần trụi nằm sát trên mặt đất, lưng và mông đều bị đánh đến sưng đỏ, hắn làm chó hay làm người cũng đều không có tôn nghiêm.

“Cẩu nhi, trẫm lệnh cho ngươi lập tức đi tiểu ngay tại đây, xác nhận lãnh thổ”.

“Gâu, gâu”. Hắn định đứng lên, lại bị Tư Mã Ngung đá một cước ngã xuống đất.

“Gâu”. Hắn muốn nói ngươi bảo ta đi tiểu, tại sao lại sinh khí.

“Chó không biết đứng thẳng hai chân mà đi tiểu, ngươi phải ngồi xổm trên mặt đất nâng một chân lên mới đúng”. Tư Mã Ngung cầm lấy roi, đánh thẳng vào mắt cá chân hắn.

“Gâu, gâu, gâu”. Hắn đành phải làm theo, nhấc chân đi tiểu, chỉ cần giống chó là được. Trải qua kiếp sống mười năm nô ɭệ, hắn đã sớm không còn tự tôn, ngay cả quyền được chết cũng không có, bởi vì Tư Mã Ngung nói chỉ cần hắn cắn lưỡi tự sát, ngay lập tức người nhà của hắn sẽ cùng chôn theo hắn.

“Cẩu nhi, ngươi tính toán làm sao để xử lý hết nướ© ŧıểυ trên mặt đất đây, trẫm lệnh cho ngươi uống sạch toàn bộ, một giọt cũng không được bỏ xót”. Tư Mã Ngung lại làm hắn nhục nhã hơn.

“Gâu, gâu”. Hắn học ngoan, dùng chính xác tư thế của chó để uống hết nướ© ŧıểυ của chính mình, hắn biết nếu mình tái phạm một lần nữa, sẽ có rất nhiều hình phạt đa dạng tiếp đón hắn, chỉ cần chủ nhân muốn hắn uống thuốc độc, hắn cũng sẽ không chút do dự nuốt vào, sau đó nằm chết trên mặt đất, thế nhưng hoàng đế nhất định sẽ không cho phép hắn làm thế.

“Cẩu nhi thực ngoan, trẫm phải thưởng cho ngươi nha”. Tư Mã Ngung thấy hắn uống một giọt cũng không chừa, liền khen ngợi hắn.

“Gâu”. Hắn muốn nói hãy ban thưởng cho ta cái chết là được rồi, nhưng hắn không dám nói. Thật lâu trước đây, hắn từng thấy Tư Mã Ngung tâm tình vui vẻ, ngồi trong thư phòng của Phu Hoa điện dạy hắn đọc sách, hắn có nói qua, kết quả hoàng đế tùy tay cầm lấy cây thước gỗ dùng hết sức đánh hắn, còn dùng ngân châm đâm vào người hắn.

“Cẩu nhi, ngày hôm qua trẫm chưa sủng ái ngươi, ngươi hẳn là rất muốn rồi, trẫm thân là thiên tử, ngươi là cẩu nô, vậy thưởng cho ngươi cùng trẫm một lần long cẩu mập hợp”. Ánh mắt Tư Mã Ngung tràn ngập ***, vừa nói vừa cởi long bào.

“Gâu, gâu, gâu, gâu”. Cái này không phải thưởng, mà là trừng phạt.

“Không được nói tiếng người, ngoan ngoãn ngậm vào”. Tư Mã Ngung ngồi dưới đất, dùng sức ấn đầu hắn, bắt hắn ngậm long căn của y.

Hắn đã quen rồi, cũng không đếm được đây đã là lần thứ mấy mình dùng miệng để thỏa mãn đương kim thiên tử, hắn chỉ nhớ nếu không lấy lòng vị hoàng đế trẻ tuổi này, hậu quả sẽ rất khó lường. Lý Trường An đã phạt hắn ngậm lấy phân thân cực đại, việc này khiến cho kỹ xảo của hắn càng lúc càng tăng, bởi vì hắn không thích bị vật cứng đó chặn ở yết hầu, cảm giác rất khó chịu.

Nếu ngày sau có người vì hắn dựng bia chép sử, nghĩ cũng không dám nghĩ, chắc cũng chỉ là một tên gian nịnh, hay một cẩu nô ti tiện tham sống sợ chết, quên đi, hắn không cần.

Một thời quyền thế, từ quan cho tới thái sư, nếu biết đứa con bảo bối của mình so với nam sủng càng đê tiện, mọi người sẽ hối hận năm đó đã cưới cháu gái của thái hậu, hay hối hận chính mình đã làm nhục nhã thái tử đến nỗi sống không được mà chết cũng không xong.

“Cẩu hoang, chuyên tâm một chút, không được lơ là”. Tư Mã Ngung gầm lên.

Hắn bị dọa tới chấn kinh, không cẩn thận dùng sức cắn y, hoàng đế giận tím mặt, cho hắn một cái tát trời giáng, phát tiết cơn giận. Yết hầu một ngọt, phun ra một búng máu tươi, hắn nghĩ, nếu ngươi đánh chết ta, ta sẽ rất biết ơn ngươi.