Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 2

CHƯƠNG 2

Hắn thấy chủ nhân vẫn không để ý tới mình lại kêu lên một tiếng.

“Trường An, cột khuyển của trẫm lại kẻo nó không chờ được đến lúc trẫm ban thưởng”. Tư Mã Ngung một bên xem tấu chương, một bên phân phó Lý Trường An.

“Gâu, gâu”. Hắn nghe được thưởng liền hân hoan sủa.

Lý Trường An đem một vòng dây da thuộc cột vào người hắn, trên dây khảm rất nhiều đá quý xa xỉ, có thể thấy chủ nhân rất sủng ái thân cẩu của hắn, vì vậy vui vẻ sủa một tiếng nữa.

“Xem ra cẩu nhi rất thích cái vòng này, Trường An, cột nó vào trụ, để nó nhận thưởng”. Tư Mã Ngung gạt hết đống tấu chương vừa xem xong sang bàn gỗ bên cạnh bảo toạ.

“Lão nô tuân chỉ”. Lý Trường An kéo hắn đến một cái kim trụ bên cạnh sau đó cột dây vào trụ.

“Trường An, mang roi đến đây, trẫm phải hảo hảo thưởng ái khuyển”. Tư Mã Ngung đứng lên, đi đến bên cạnh hắn cúi người khẽ vuốt lưng.

“Gâu, gâu, gâu”. Hắn khó hiểu nhìn Tư Mã Ngung, muốn biết nguyên nhân vì sao lại bị phạt.

“Trong dân gian cẩu có mặc quần áo không, có biết ngồi trên ghế dùng tay ăn bánh ngô không, ngươi quên mất bản thân là một con chó rồi sao, ngươi nói trẫm phải chăng nên trừng phạt ngươi”. Tư Mã Ngung cầm lấy roi từ tay Lý Trường An đưa tới, sau đó dùng sức đánh vào lưng cẩu nhân.

“Gâu”. Hắn chỉ có thể tiếp tục kêu, chịu đựng một lực nóng rát từ trên lưng truyền tới. Không được khóc, Tư Mã Ngung rất ghét tiếng khóc của hắn, lần trước hắn bật khóc kết quả bị phạt hai ngày không được ăn cơm, còn bị trói gô trên giường không được động đậy.

“Chỉ cần trẫm nói ngươi là cẩu, thì hoàn toàn là một con cẩu, cho dù trẫm không ở trước mặt ngươi, ngươi cũng phải làm cẩu, cử chỉ lời nói đều phải phối hợp, biết không? Trẫm lệnh ngự thiện phòng mỗi bữa đều chuẩn bị cho ngươi một phần cơm chó, phải bò trên mặt đất dùng miệng ăn, nếu như trẫm gặp lại tình cảnh vừa rồi, thì không phải chỉ một trận đòn là xong chuyện, nghe thấy không?”. Tư Mã Ngung quất hết bốn mươi roi xong mới lên tiếng, vừa nói vừa đánh, không một chút nhân từ.

“Nô nghe được”. Hắn tủi thân nói.

“Xem ra ngươi quên rằng cẩu không nói tiếng người, hay ngươi là một con cẩu hiểu được tiếng người vậy, thật là trời sinh dị bẩm, ngươi nghĩ mình là cẩu tinh sao?”. Tư Mã Ngung đổi vị trí dùng roi quất vào mông cẩu nhân.

“Ẳng, ẳng”. Hắn nhất thời cấp bách, quên mất bản thân không thể nói tiếng người, thảm rồi, chọc giận Tư Mã Ngung rồi.

“Trường An, mang Quán Quân hầu của trẫm lại đây, hắn cần một thứ tốt làm gương”. Tư Mã Ngung ngừng đánh phân phó.

“Lão nô lĩnh chỉ”.

“Gâu, gâu, gâu”. Hắn muốn hỏi ai là Quán Quân hầu.

“Cẩu nhi, Quán Quân hầu là ái khuyển anh dũng nhất của trẫm, ngươi nhất định sẽ thích nó, nó sẽ cột cùng một trụ với ngươi, nó gần đây đang động dục, ngươi phải cẩn thận, nhưng tiểu huyệt của ngươi có thể chịu được cái của trẫm, vậy Quán Quân hầu đương nhiên có thể thoả mãn ngươi”. Tư Mã Ngung tàn nhẫn nói.

“Gâu, gâu”. Nghe đến khả năng bị chó cưỡng dục, hắn sắp sửa bật khóc.

“Ngươi muốn khóc, ngươi dám khóc một tiếng trẫm sẽ để Quán Quân hầu, Dũng Võ hầu cùng nhau hưởng thụ tiểu huyệt của ngươi. Trước đây ngươi là An Lạc hầu, trẫm ban ngươi cho chúng cũng không phải oan ức, ngươi lại không phải làm cẩu nô cho trẫm nữa, nên vui mừng mới phải chứ, sao lại khóc?”. Tư Mã Ngung ngồi xỗm xuống dùng sức ấn mạnh vào phân thân của hắn, khiến cho hắn đau đớn kêu lên.