Chương 15
Hai ngày cuối tuần ngắn ngủi cùng lão phu nhân thao thao bất tuyệt kể chuyện cổ tích cũng hạ màn, rốt cục cũng đến thời gian đi làm của cô. Ngồi ở trong quầy, Đỗ Lôi Ty không ngừng ngáp.
Giới Vô Song đi tới: “Tiểu Đỗ, ngày hôm qua là cuối tuần, sao trông cô còn mệt mỏi hơn ngày đi làm vậy?”
Đỗ Lôi Ty thở dài, lộ ra ánh mắt vô cùng ai oán, thở dài nói : “Chị Vô Song, có một số việc chị sẽ không rõ được…”
Cô có được ngủ yên lành đâu?
Còn không phải là do tối hôm qua đã mười hai giờ, sếp tổng đại nhân bỗng nhiên gọi điện thoại tới làm cô kinh sợ. Đã mười hai giờ nha! Chẳng lẽ anh ta không biết bên Mỹ và ở đây có sự khác biệt thời gian sao? Quá quắt nhất chính là, sếp tổng đại nhân gọi điện thoại tới đây, chỉ là vì muốn hỏi cô, lão phu nhân có khỏe hay không.
Lão phu nhân có thể không khỏe sao? Lão phu nhân khỏe đến mức ngay cả trên mông đít anh có một vết bớt hình dâu tây cũng nhớ rất rõ ràng!
Đỗ Lôi Ty cuối cùng giác ngộ, thì ra sếp tổng đại nhân đưa cho cô điện thoại di động chính là để nửa đêm gọi cho cô!
Bởi vì đột nhiên xuất hiện “tiếng chuông lúc nửa đêm”, làm hại Đỗ Lôi Ty cả đêm ngủ không ngon giấc, thật ra thì cô cũng không biết mình ngủ không được rốt cuộc là do tức giận, hay là do nghe được người nào đó bởi vì mệt nhọc quá độ mà giọng nói khàn khàn…
“A! Tôi biết rồi!” Giới Vô Song bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, tiện đà thần thần bí bí tiến tới bên tai cô, “Tiểu Đỗ, quản lý cho cô nhiều phần thưởng vật chất như vậy, rất khó có thể dùng hết đúng không?”
Phốc…
Đỗ Lôi Ty thiếu chút nữa nghẹn chết.
Chị Vô Song à, suy nghĩ của chị so sánh với quản lý còn sinh động hơn!
Thật ra thì, không chỉ có Giới Vô Song, suy nghĩ của tất cả các cô gái khác cũng phi thường sinh động. Không phải sao, lúc ăn cơm trưa, các đoàn quân chủ lực sáp vào cùng nhau, lối suy nghĩ cũng giống nhau, các đề tài không ngừng sinh ra.
Người ta nói rằng, phụ nữ tán phét cũng có ngàn vạn loại, nhưng bất kể nói về cái gì, chuyện cuối cùng không thoát khỏi đàn ông, lúc này mọi người nói đến Kim Quy.
Chị già họ Mai ở gian hàng đồ trang điểm mở miệng trước: “Phụ nữ á, nhất định phải gả cho đàn ông tốt! Đừng có giống chị đây, gả cho lão quỷ, cả đời chỉ có thể đợi ở trong cái công ty con này làm nhân viên tiếp thị nho nhỏ!”
“Đúng đó!” Tiểu Châu ở gian hàng vàng bạc cũng đáp lời, “Các chị có để ý bà Vương thường xuyên tới mua đồ trang sức đeo tay của quầy chúng ta không? Nghe nói chồng bả là quản lý ngân hàng XX, có tiền! Mấy chị nhìn người ta nhìn xa trông rộng vậy, là tài trí hơn người!”
Mọi người bàn tán rối rít, Đỗ Lôi Ty cảm giác có cái gì không đúng, “Câu được Kim Quy tốt như vậy sao?” Vậy sao mà sau khi cô gả cho sếp lớn, cuộc sống giống như bi thảm hơn …
“Đó là đương nhiên!” Chị Mai thấm thía nói, “Các cô còn chưa kết hôn, không biết hiện thực tàn khốc đến cỡ nào, nếu gả cho một ông chồng nghèo, cũng sẽ nhanh già hơn!”
Nhanh già? Khóe miệng Đỗ Lôi Ty co giật một chút.
“Chị Mai, lời này không đúng! Nếu gả cho ông chồng có tiền, nhưng lại ra ngoài nuôi bà hai, nuôi tình nhân, có phụ nữ nào chịu được chứ? Em cảm thấy đàn bà nếu muốn giữ thanh xuân vĩnh viễn, quan trọng nhất là có được tình yêu dễ chịu.” Giới Vô Song bỗng nhiên trả lời.
Nói rất có đạo lý! Đỗ Lôi Ty âm thầm gật đầu.
“Chị Vô Song à, lời này của chị cũng không đúng.” Tiểu Châu phản bác, “Tình yêu có thể làm cơm ăn được sao? Nếu như nói hôn nhân là một nấm mồ lớn, vậy tình yêu chẳng khác nào là một nấm mồ nhỏ, ngủ không thoải mái, chưa nói tới chuyện lúc sấm giật trời mưa còn rỉ nước.”
Nấm mồ? Đỗ Lôi Ty kinh hãi.
“Tiểu Châu à, lời này của em quá tuyệt!” Đại Châu một bên không nói lời nào cũng gia nhập hàng ngũ tán phét, “Mặc dù là nấm mồ nhỏ, nhưng ít nhất còn có chỗ dung thân. So sánh xem với chuyện chờ chồng bao hết bà hai, để cho con đàn bà khác nằm lên đầu lăng mộ xa hoa ấy, con mình phơi thây nơi hoang dã, cái gì tốt hơn?”
Lăng mộ xa hoa… Ví dụ quái gì đây! ⊙﹏⊙b~
“Đại Châu nói không sai, mọi người có biết muốn gả cho một ông chồng vừa đẹp trai vừa có tiền thì phải gặp bao nhiêu đối thủ không? Không nói phụ nữ trong công ty, còn phải có chút xã giao với đối tượng làm ăn, ngay cả mấy cô em họ cũng phải đề phòng! Các chị có xem phim không, chỉ cần là đàn ông có tiền có thế, là sẽ có đàn bà như con ruồi thấy quả trứng thối bu vào, trái một tiếng anh họ, phải một tiếng bảo bối, quá ác đó! Không chừng một ngày đột nhiên về nhà, đã phát hiện chồng mình có con riêng rồi cơ!”
Giới Vô Song nói xong, tất cả mọi người rối rít gật đầu: “Đàn bà bên cạnh đàn ông có tiền nhiều như vậy, áp lực cạnh tranh rất lớn, giống như chúng ta như vậy không có tâm kế gì, cũng không xinh đẹp như hồ ly tinh, sớm hay muộn cũng phải đi.”
“Đi được đã tốt, ít nhất còn trả đứt lại! Nếu như bị hồ ly tinh đoạt chồng đi, không chừng ngay cả cuốn gói cũng không được!”
Đỗ Lôi Ty ở bên cạnh nghe mà mắt trợn tròn, thật có loại chuyện này sao?
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, đang lúc Đỗ Lôi Ty hoài nghi tính chân thật của những lời đó, án lệ sống sờ sờ đã xảy ra trên người cô.
Buổi tối, khi Đỗ Lôi Ty về đến nhà, vào phòng khách, đã nhìn thấy trên ghế sa lon có một cô bé tám tuổi ngồi ở đó, mặc âu phục Lace màu hồng phấn, thật là đáng yêu.
Cuộc trò chuyện buổi trưa của các đồng nghiệp xông ra.
Tình nhân? Hình như hơi nhỏ.
Bà hai? Sếp tổng đại nhân hình như không thích loli*.
(*chỉ những bé gái)
Em gái? Lấy tuổi của sếp lớn, nếu là em chắc không nhỏ như vậy.
Chẳng lẽ là…
Trong đầu Đỗ Lôi Ty đột nhiên thoáng hiện ra vô số phụ nữ có chồng bị phỉ nhổ từ cổ chí kim, vĩnh viễn bị hai chữ gièm pha trói lấy, vô số cuộc hôn nhân tan vỡ, đều do hai chữ kinh dị này — con riêng!
Đang lúc Đỗ Lôi Ty vẻ mặt không ngừng biến hóa, cô bé ngồi ở ghế sa lon đã chú ý tới Đỗ Lôi Ty, nó vươn tay, ngón tay ngắn ngủn chỉ vào Đỗ Lôi Ty, giọng nói giống ra lệnh: “Cô, lại đây.”
“Tôi?” Đỗ Lôi Ty phục hồi tinh thần, lúng ta lúng túng đi tới.
Đi tới bên cạnh, nó nhăn nhó mở miệng: “Sao cô dám nhìn chằm chằm vào Bổn công chúa?”
Thật là mạnh miệng! Đỗ Lôi Ty giật mình, “Tôi… Chị thấy em rất đáng yêu…” Cô tùy tiện tìm cớ.
Vừa nghe lời này, vẻ mặt nó hình như rất vui vẻ, khuôn mặt gò bó cũng buông lỏng, mắt nhìn từ trên xuống dưới lướt qua Đỗ Lôi Ty: “Người làm như chị cũng có thể nói sao! Mới tới à?”
Người làm?
Đỗ Lôi Ty 囧, mình có điểm nào giống người làm? Cùng lắm là khuôn mặt mộc mạc một chút, “Cô bạn nhỏ, chị không phải là…”
Cô bé chặn giọng cô, hỏi: “Này, anh trai tôi đi đâu rồi?”
Đỗ Lôi Ty còn chưa hiểu: “Anh trai em là ai?”
“Sao cô ngốc thế?” Nó ngạo mạn nhìn thoáng qua Đỗ Lôi Ty, “Nói cho cô biết, anh trai tôi là chủ của cô, cho nên tôi cũng là chủ của cô! Mau nói xem, anh ấy đâu rồi?”
Thì ra là nhà của người có tiền đúng là lúc nào cũng sẽ có một cô em gái nhảy ra, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã tin.
Lúc này, quản gia Dư bỗng nhiên xuất hiện, “Thưa tiểu thư, thiếu gia đi Mỹ, muốn mấy ngày nữa mới về.” Nói xong, quay đầu nói với Đỗ Lôi Ty, “Phu nhân, vị này là em họ của thiếu gia, Hác công chúa.”
Hác công chúa? (⊙o⊙ )
Quả nhiên rất rất rất công chúa! -_- [] [] []
Đang lúc Đỗ Lôi Ty im lặng hết sức, thần sắc của tiểu tổ tông bỗng dưng biến đổi, hùng hổ nói, “Dư quản gia, ông vừa rồi gọi cô ta là gì?”
“Xin giới thiệu với tiểu thư, vị này là Thiếu phu nhân.” Dư quản gia nói.
“Ông nói cô ta là ta vợ của Tuấn ca ca?” Tiểu tổ tông híp mắt đảo qua trên dưới Đỗ Lôi Ty, đột nhiên hừ một tiếng…, “Tôi không tin! Ánh mắt của Tuấn ca ca không kém như thế đâu!”
Đỗ Lôi Ty sầm mặt xuống, người khác nói không tính, thậm chí ngay cả đứa trẻ con bảy tám tuổi cũng ghét mình, thật quá đáng! Cho nên cô ngồi xổm xuống, hướng dẫn từng bước nói: “Cô bạn nhỏ, em không nên nói như vậy, nhìn người không phải chỉ bề ngoài, quan trọng nhất là tâm hồn đẹp…”
“Tâm hồn đẹp?” Tiểu tổ tông khinh thường nhìn Đỗ Lôi Ty một cái, “Chị biết tâm hồn tiếng Anh nói như thế nào không?”
Tiếng Anh? Đỗ Lôi Ty 囧, chẳng lẽ là neizaimei?
Thấy Đỗ Lôi Ty không trả lời được, tiểu tổ tông đắc ý, “Còn dám nói chị có tâm hồn đẹp? Ngay cả inner beauty cũng không biết, tôi xem you là people này, really not xứng đôi với dear anh của tôi?”
Nói hết lời, Đỗ Lôi Ty thiếu chút nữa ngã lăn ra, loại tiếng chim này rốt cuộc là do người nào lòng dạ hiểm độc dạy cho vậy?
Đang co quắp không ngừng, tiểu tổ tông lên tiếng: “Chị tự nhìn chị xem, có điểm nào xứng đôi với anh tôi? Tôi thấy chị nhiều lắm là xứng với…” Mắt to chớp chớp, nhìn vào thùng rác ở góc tường, “Chị cùng lắm là xứng với cái kia!”
Lời này nói ra, Đỗ Lôi Ty rốt cục đã sụp đổ.
Có ngươi mới là thùng rác ý, cả nhà ngươi là thùng rác!
Cô bây giờ dù gì cũng là sếp tổng phu nhân trên danh nghĩa, há có thể để cho một tên tiểu quỷ như vậy châm biếm? Đỗ Lôi Ty nổi giận, cũng chẳng quan tâm gì đến đóa hoa của tổ quốc, nghiêm mặt hù dọa: “Em còn nói thế, cẩn thận chị sẽ tét mông em đấy!”
Không nghĩ tới chuyện, tiểu tổ tông chưa bao giờ trải qua hù dọa, vừa thấy Đỗ Lôi Ty vung tay, oa oa một tiếng khóc. Càng khóc càng lợi hại, nước mắt nước mũi thòng lòng, thê thảm giống như bị Sói Xám bị Cừu khi dễ*.
(*đây là 2 nhân vật trong phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám, con Sói vụng về luôn bị Cừu bắt nạt)
“Em đừng khóc!” Đỗ Lôi Ty bối rối, chỉ nghĩ là nó sẽ giả vờ giả vịt, ai ngờ khóc thành như vậy, còn chưa đánh mà, phải rồi? “Chị đùa mà, đừng khóc… Ngoan…”
Tiểu tổ tông không để ý tới cô, tiếp tục khóc.
Một khuôn mặt búp bê, còn vài nốt đậu tương trên mặt, bộ dáng kia khỏi phải nói khiến người ta yêu thương thế nào, Đỗ Lôi Ty thấy vậy cũng không đành lòng, “Em đừng khóc, cái gì chị cũng đồng ý với em!”
“Thật không?” Tiểu tổ tông dừng khóc, còn vương nước mắt, tội nghiệp nhìn Đỗ Lôi Ty.
Đỗ Lôi Ty cắn răng, quyết định bất cứ giá nào: “Thật!”
“Tôi muốn chị ly hôn với anh trai tôi!”
“Chuyện này…”
“Oa oa… Chị gạt tôi!” Lại khóc.
“Rồi rồi rồi! Ly hôn thì ly hôn, em đừng khóc!” Đỗ Lôi Ty gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tiểu tổ tông, kiếp trước nhất định là nợ nó cái gì rồi.
Không ngờ con nhóc này tiếp tục khóc, vừa khóc vừa gào lên: “Tôi không tin! Nếu chị lừa tôi thì phải làm sao?”
“Chị không lừa em!”
“Chị thề?”
“… Chị thề!”
“Nếu chị không ly hôn với anh tôi, sinh con ra không có mắt!”
“…” Khóe miệng Đỗ Lôi Ty co giật một chút, mắt thấy tiểu tổ tông lại nước mắt ào ào trong hốc mắt, rốt cục vẫn phải giao trái tim ra, “Chị thề!”
“Là chị nói đó nha!” Tiểu tổ tông bỗng nhiên không khóc nữa, trở nên cười hì hì, “Không được lừa trẻ con nha!” Sau đó, nó nhảy đi ăn cơm.
Đỗ Lôi Ty đứng sững sờ nguyên chỗ, không đỡ được! Thì ra cả nhà sếp tổng đại nhân đều là phúc hắc!
Sau đó Đỗ Lôi Ty mới biết từ lão Dư, thì ra Hác công chúa vừa được nghỉ hè, ầm ĩ la hét muốn tới chơi với anh họ, ba mẹ thấy phiền mới đưa tới, nghe nói muốn ở lại một thời gian.
Biết được tin tức kia, Đỗ Lôi Ty cực kỳ rầu rĩ. Sống chung với tiểu tổ tông này, cái mạng nhỏ của cô sẽ bị hành hạ tơi bời!
Quả nhiên, lúc ăn cơm tối thì la hét gọi cô cho ăn, ăn được vài miếng thì chạy tót đi, hại cô làm bảo mẫu cầm bát cơm đuổi theo Tiểu công chúa, muốn ăn bữa tối hẳn hoi cũng không xong.
Vất vả ăn xong cơm tối, tiểu tổ tông còn nói muốn chơi Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh, Đỗ Lôi Ty đương nhiên thành Bạch Cốt Tinh đáng thương, bị đuổi bị đánh, hành hạ đến cùng, Đỗ Lôi Ty đáng thương ngay cả nóng giận cũng không nổi dậy được.
Bạch Cốt Tinh ít nhất phải đẹp?
Thật là đi học mười ngày, không bằng một ngày theo trông trẻ!
Đợi đến lúc tiểu tổ tông chơi mệt, rốt cục chịu lên giường ngủ, Đỗ Lôi Ty đã mệt mỏi toàn thân cũng bị rút gân, mềm nhũn nằm úp sấp trên giường.
Ngày này trôi qua, thật TM* kinh hãi!
(*tiếng lóng, chỉ chửi thề)
Song, điều kinh hãi hơn còn ở phía sau, khi cô mệt mỏi nhắm mắt chuẩn bị ngủ, “điện thoại lúc nửa đêm” lần nữa vang lên. Sau khi trò chuyện, giọng nói vân đạm phong khinh* của sếp tổng đại nhân vang lên bên tai: “Mười giờ ngày mai, đến phi trường đón tôi.”
(*mây nhạt gió nhẹ, chỉ điều thờ ơ, hờ hững)