[Theo nguyên tác, Tạ Khanh Lễ lấy được thanh kiếm bản mệnh Toái Kinh từ Cố Lăng Kiếm Khư. Sau khi y ra khỏi đó, các trưởng lão của ba đỉnh núi đều muốn tranh giành y. Sư phụ của ngươi - Phù Đàm chân nhân là người tranh quyết liệt nhất.]
Vân Niệm gật đầu hiểu ý: “Còn gì nữa không?”
[Hết rồi. Ta chỉ muốn nhắc ngươi, nếu Tạ Khanh Lễ sắp vào Cố Lăng Kiếm Khư thì ngươi cũng phải - Ký chủ, dừng lại!]
Vân Niệm lập tức phanh gấp.
[Phía trước có người, tình huống có vẻ không ổn lắm. Ngươi nên ẩn mình trước đã!]
Vân Niệm phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nấp vào một góc, may mắn là thân cây ở đây đủ to để che chắn toàn bộ người nàng.
Nàng cẩn thận thò đầu ra quan sát.
Ở góc rẽ, vài người mặc bạch y đang vây quanh một thiếu niên cao ráo, y phục của họ có họa tiết trúc xanh thêu trên cổ áo và tay áo – rõ ràng là đệ tử ngoại môn. Thiếu niên ở giữa dù cúi đầu nhưng dáng người vẫn nổi bật hơn hẳn những kẻ xung quanh.
Vân Niệm đứng quá xa nên không thể thấy rõ tướng mạo của thiếu niên, chỉ loáng thoáng nhìn thấy mái tóc đen dài buộc cao, dáng người cao gầy, có vẻ rất tuấn tú.
Nàng nghe rõ tiếng nói từ phía trước vọng lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Quét mấy cái lá cũng không xong à?”
Kẻ đó vừa nói đạp mạnh vào đống lá đã được thiếu niên gom lại gọn gàng.
Vân Niệm lập tức nhận ra giọng nói đó.
Hắn là Thường Tuyên, đại đệ tử của cửa thứ mười hai. Trước đây từng đến Đạp Tuyết Phong đưa tin, gia thế hắn hình như thuộc dòng dõi hoàng thất, tính tình ngang ngược ngông cuồng.
Lá cây bay tán loạn, rơi lên người thiếu niên rồi lại lả tả rơi xuống đất.
Đám người xung quanh cười rộ lên: “Còn đứng đó làm gì, mau quét lại đi! Nếu quản sự sư huynh tới mà thấy cảnh này thì chẳng phải ngươi sẽ bị phạt hay sao?”
Vân Niệm không nhịn được cau mày.
Đây rõ ràng là hành vi bắt nạt đồng môn. Theo quy củ của Huyền Miểu Kiếm Tông, bất kỳ đệ tử nào dẫn đầu việc ức hϊếp đồng môn sẽ bị phạt một trăm roi, đuổi khỏi tông môn, cả đời này không được gia nhập tam tông, lục phái hay thập tứ cung.
Đám người này vậy mà dám chạm vào giới hạn.
Thế nhưng thiếu niên bạch y vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhặt lại cây chổi, tiếp tục quét đống lá đã bị đá tung ra.
“Ngươi nghĩ rằng chỉ cần vượt qua thử thách của Cố Lăng Kiếm Khư là có thể tiến vào nội môn sao?”
“Nhìn xem, tiểu sư đệ của chúng ta suốt một năm nay ngoài quét dọn ra còn biết làm gì nữa?”
“Cũng có thể lắm chứ, biết đâu ba đại đỉnh lại thiếu người quét dọn thì sao!”
Thiếu niên đứng ở trung tâm, im lặng lắng nghe những tiếng cười nhạo từ phía sau, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn bình thản như thể những lời kia chẳng liên quan gì đến mình.
Y không nói gì, nhưng trong mắt Thường Tuyên, sự im lặng ấy giống như một lời thách thức, hoặc có lẽ là khinh thường.
Sắc mặt Thường Tuyên đanh lại: “Ngươi bày ra bộ mặt gì vậy! Hả—”
Hắn vừa định tung một cú đá về phía thiếu niên, nhưng đúng lúc đó thiếu niên lại quay người quét dọn đống lá bên cạnh, khiến Thường Tuyên đạp hút rồi ngã nhào xuống đất.
“Thường ca!”
Mấy tên kia vội chạy đến đỡ hắn dậy.
Vân Niệm nhìn cảnh đó, đuôi mắt không nhịn được hơi cong lên.
Thường Tuyên giận dữ đứng bật dậy: “Tạ Khanh Lễ! Ngươi cố tình phải không!”
Thiếu niên vẫn lặng thinh, để mặc cho Thường Tuyên đẩy y ép sát vào thân cây.
Nắm đấm bắt đầu giáng xuống như mưa.
Nụ cười của Vân Niệm đột bỗng khựng lại, không tin nổi vào mắt mình.
Tạ Khanh Lễ?
Người đang bị đánh kia… chính là Tạ Khanh Lễ?
Mái tóc buộc cao, thiếu niên bạch y, đúng là y đang ở đây.
Hệ thống hét lên: [Ký chủ, đó là nam chính! Nhanh đi cứu y!]
Điểm tích lũy của nàng!
Bàn tay Vân Niệm nhanh hơn cả suy nghĩ, nàng rút kiếm ra rồi lao tới.
Tạ Khanh Lễ đứng đó, bảo vệ những điểm trọng yếu trên người mình, mái tóc đen buông xuống che khuất đôi mắt ẩn chứa sát ý mãnh liệt.
Tính theo thời gian, cũng đã đến lúc rồi.
Tạ Khanh Lễ ngẩng đầu lên, trong khi nắm đấm của Thường Tuyên đang lao tới mắt y mang theo tiếng vυ't gió.
Thiếu niên không hề né tránh, ánh mắt lạnh lùng nhìn cú đấm sắp giáng xuống.
Nhưng đúng lúc ấy đã có biến cố xảy ra.
Một bóng xanh lướt nhanh qua, đá văng Thường Tuyên, khiến hắn đập mạnh vào thân cây ở đằng ra.
Vân Niệm vung kiếm chém tới, uy áp của Kim Đan kỳ khiến ba người còn lại bị hất văng ra.
Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, Tạ Khanh Lễ chưa kịp phản ứng.
“Các ngươi dám đánh y?”
Vân Niệm giận dữ.
Y chính là nam chính mà!
Là đối tượng nhiệm vụ của nàng, đáng giá năm mươi vạn điểm tích lũy!