Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 37: Anh, em sẽ không ghét bỏ anh!

Trở lại căn cứ, Thương Triệt liền đi tắm rửa, Mộc Bác và Dạ Húc thì không được đãi ngộ tốt như vậy, hai người còn phải làm báo cáo cho Mộc Phong.

Tuy lần này thu được thắng lợi nhưng hai người biết lần này là vận may, không gặp phải thây ma cấp cao, hoặc là đã bị Thương Triệt đuổi đi.

“Hiện giờ nhân tâm ổn định, căn cứ tạm thời sẽ không xuất hiện sóng gió gì lớn.”

“Ừ, A Bác, điểm này con làm rất tốt, nhân tâm ổn định, trong trận chiến này, chúng ta xem như thành công hơn phân nửa. Mặt khác, ba gọi hai đứa đến là vì muốn cho hai đứa xem cái này.” Mộc Phong đưa hai phần tư liệu cho Mộc Bác và Dạ Húc. Hai người sau khi xem xong đều nén giận, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Khốn nạn!” Dạ Húc ném tư liệu lên bàn, Mộc Bác thì khẽ nhếch khóe môi, cả người âm trầm.

Mộc Phong đã tức giận qua, bây giờ ngược lại rất bình tĩnh. “Mỗi căn cứ đều túng thiếu lương thực, tiếp tục nuôi người bình thường hay không là một tranh luận đứng đầu. Lần trước lãnh đạo các căn cứ gặp mặt đã thảo luận qua vấn đề này, nhưng bị ba và lãnh đạo căn cứ thành phố C từ chối. Song lần này, người cầm quyền thành phố Y trực tiếp hành động rồi mới thông báo cho chúng ta biết. Có mấy lãnh đạo cấp cao căn cứ rất hưng phấn, muốn đi theo bước chân thành phố Y.” Mộc Phong gõ gõ tư liệu kia: “Dù sao số liệu thống kê thành phố Y rất khả quan, gϊếŧ người bình thường, thậm chí lấy thịt người làm lương thực dự trữ, căn cứ quả thật giảm bớt một khoản chi lớn.” (mấy cha đó có khác gì thây ma đâu trời!)(Dung:sa đọa đến thế là cùng!)

Theo thời gian dần trôi qua, nhân tính càng ngày càng khuyết thiếu.

Dạ Húc cảm thấy có chút buồn nôn, rốt cuộc là hạng người gì mới có khả năng bình tĩnh nuốt thịt người vào bụng?

“Chú, tin tức này có bao nhiêu người biết?” Nếu người bình thường biết, sợ là bầu không khí khó khăn lắm mới ngưng tụ sẽ tiêu tan, người người hoảng sợ, nói không chừng báo cáo này còn hợp tiếng lòng không ít người lãnh đạo. Đến lúc đó lại là một mảnh hỗn loạn. monganhlau.wordpress.com

“Tạm thời chỉ có chú và Thẩm Thế Minh biết, nhưng rất nhanh toàn bộ lãnh đạo căn cứ đều sẽ biết.”

“Phiền toái nhất chính là…” Mộc Bác gõ gõ mặt bàn. “Người trong căn cứ rất nhanh cũng sẽ biết.” Vì sinh tồn, mọi người đều ra ngoài, tin tức truyền bá rất nhanh.

Mộc Phong gật đầu, ông lo lắng chính là cái này.

Dạ Húc không hợp thời chen vào nói: “Chẳng lẽ chỉ có tôi mới cảm thấy, Âu Dương gia lại muốn lên giá sao?”

Mộc Bác mỉm cười. “Không! Ông ta chẳng những không dám lên giá, ngược lại còn lo lắng, tích cực tìm Mộc gia che chở.”

Dạ Húc “…”



Âu Dương gia

Ném báo cáo lên bàn, Âu Dương Hùng nhịn không được xoa trán. Từ khi nhận được tin tức thành phố Y gϊếŧ người bình thường, ông liền bắt đầu lo lắng.

Được xưng cáo già, người lừa ta gạt trên thương trường hơn nửa đời người, ông luôn biết tầm quan trọng của thực lực. Cho nên sau khi biết được tin tức mạt thế, ông liền quyết đoán sử dụng phần tài sản khổng lồ đổi thành lương thực. Sau khi biết con gái và Mộc Bác đính hôn, tuy rất bất mãn với thái độ lãnh đạm của Mộc Bác, nhưng đồng thời nghĩ con gái mình thật lòng thích Mộc Bác, về phương diện khác lại tìm được cây đại thụ cho gia tộc. Cho nên Âu Dương Hùng tích cực chuẩn bị, mang con gái và tương lai đặt lên Mộc gia. Sau mạt thế, bởi vì có nguồn lương thực hùng mạnh, dựa vào điểm này, Âu Dương Hùng liên tục mở rộng đội ngũ dị năng giả, khiến địa vị Âu Dương gia vững chắc.

Nhưng ông hiểu một đạo lý, hoài bích có tội* chẳng phân biệt được niên đại, trước kia rất nhiều người bận tâm Mộc gia nên mới không dám động Âu Dương gia, hiện tại Âu Dương Hùng cảm thấy, nếu không phải Mộc gia vẫn giữ quan hệ thân mật giữa hai nhà, Âu Dương gia đã sớm trở thành thức ăn ngon trong miệng các đại gia tộc.

(*: người có tài có của bị ghen ghét khép tội)

Trong gia tộc không có một người có khả năng chống trời, đây là bi ai lớn nhất của Âu Dương Hùng.

Trong thời mạt thế nhân tính không còn, tổ chức kỷ luật không có, phải làm thế nào để mình và con gái sống an ổn đây?

Mình đã là một lão già, nhưng con gái… Âu Dương Hùng cảm thấy đầu càng đau. Phó thác Âu Dương Tâm Lôi cho ai mới tốt đây?

“Lão gia.” Quản gia bưng trà tới. “Ngài đã xử lý công việc cả một ngày rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”

“Với tình trạng bây giờ tôi làm sao có thể nghỉ ngơi? Tình hình bên ngoài thế nào?”

“Thương thiếu và Mộc thiếu tướng dẫn theo dị năng giả thu được thắng lợi, lãnh đạo căn cứ ra lệnh mọi người vui vẻ một ngày. Có thể ăn bữa ngon, người bình thường trong căn cứ vui còn hơn tết.”

Động tác uống trà Âu Dương Hùng dừng lại, đúng, một lần cơm no có thể làm mọi người vui như vậy, sao ông có thể để con gái bảo bối của mình biến thành bộ dáng như vậy?

Âu Dương Hùng nhắm mắt, ông phải làm gì đó.



Mà bên kia, Âu Dương Tâm Lôi cười lạnh giao một tờ giấy cho người hầu. “Đi nói cho Hoắc Cương, chỉ đánh viện trưởng Lưu một trận không thể giải mối hận trong lòng của ta, ta muốn người phản bội ta phải hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”

Cô bé người hầu sắc mặt trắng bệch tiếp nhận, Âu Dương Tâm Lôi tươi cười vỗ vỗ vai cô bé: “Ngươi rất sợ ta?”

“Không, không, em…em…”

“Vui vẻ lên, ngươi như vậy ra ngoài người không biết còn tưởng ta khi dễ ngươi.”

Cô bé người hầu cưỡng ép kéo khóe miệng, cười so với khóc còn khó coi hơn.

Âu Dương Tâm Lôi mỉm cười nói. “Đi đi, cười dễ coi một chút.”

Cô bé người hầu vội vã chạy đi, chỉ cảm thấy tim đập bịch bịch.(Dung:quả nhiên ngốc có ngốc phúc mà =.,=!)



Âu Dương Hùng đến thăm đã nằm trong dự đoán Mộc Phong, bất quá Âu Dương Hùng vì Âu Dương Tâm Lôi mà nhượng bộ lại khiến Mộc Phong kinh ngạc. “Lão Âu, ông…”

“Lão Mộc.” Âu Dương Hùng thở dài: “Tôi luôn không chịu thua, tôi trở thành đương gia trẻ tuổi nhất Âu Dương gia, mang lại vinh quang cho gia tộc. Sau mạt thế tôi cũng không chịu thua, lấy thân phận người bình thường đạt được tiếng nói trong căn cứ. Nhưng bây giờ, tôi không thể không chịu thua, không có thực lực làm hậu thuẫn, vinh quang hiện tại đều sẽ tùy thời bị thay thế. Một lão già như tôi sau này thế nào cũng không sao, nhưng Tâm Lôi của tôi thì đang ở độ tuổi thanh xuân, tôi không thể không lo lắng.”

Âu Dương Hùng lần này đến đây là vì muốn giao một phần lớn lương thực cho Mộc Phong, xem như hoàn toàn nằm dưới thế lực Mộc gia. Ông không phải không nghĩ đến Thẩm Nguyên, nhưng bất kể thực lực hay nhân phẩm, ông càng tin tưởng Mộc gia.

Chỉ có Mộc gia may ra nhớ một phần tình cảm hiện tại, trong tương lai chăm sóc Tâm Lôi nhiều chút.

Tâm Lôi gả vào Mộc gia mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng…

Âu Dương Hùng trong lòng bất đắc dĩ, bây giờ đã hết sức, ông chỉ có thể đi một bước cuối cùng này.

Mộc Phong thở dài: “Lão Âu, tôi nói rồi, tình nghĩa hai nhà chúng ta sẽ không thay đổi, cho nên ông không cần như vậy…”

“Coi như là tôi đang tìm an ủi cho tâm lý đi, ông nhận mấy thứ này tôi mới có thể thật sự yên tâm.”

Mộc Phong vẫn lắc đầu. “Lão Âu, mấy thứ này của ông tôi quả thật rất động lòng, ông cống hiến cho căn cứ tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng tôi không thể lấy lương thực của ông ra làm điều kiện, đây là tất cả của ông! Trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ Tâm Lôi bình an, chỉ cần tình nghĩa giữa hai nhà chúng ta và phần ân tình Tâm Lôi đối với bà nhà tôi là đủ rồi. Lão Âu à, Tâm Lôi là một cô bé tốt, ông cần gì phải lo lắng như vậy?”

Âu Dương Tâm Lôi luôn tỏ ra dịu dàng trang nhã trước mặt Mộc Phong, bởi vậy ấn tượng rất tốt. Mộc Phong vô cùng khó hiểu tại sao bạn thân lại lo lắng thành như vậy.

“Tâm Lôi đương nhiên tốt, nhưng nó cũng chỉ là con gái, sau này tôi mất, nó lại không có người đáng giá phó thác cả đời. Mạt thế hỗn loạn như vậy, ngoài gởi gắm A Bác chiếu cố ra, tôi thật không nghĩ được biện pháp nào khác. Tôi không đành lòng Tâm Lôi tương lai chịu khổ.”

Đối với lo lắng của bạn thân, Mộc Phong cũng không biết nói cái gì cho phải. Mạt thế cũng có rất nhiều thiếu nữ yếu đuối không có thực lực, giống như Thư Linh Linh, không phải dựa vào năng lực của mình sống yên trong căn cứ sao? Tâm Lôi học thức cao, lấy được chồng tốt là chuyện sớm hay muộn, sao tương lai lại không bảo đảm?

Thấy Âu Dương Hùng bất kể thế nào cũng không an lòng, Mộc Phong đành phải tạm thời tiếp nhận để Âu Dương Hùng yên tâm.

Tiễn bước Âu Dương Hùng, Mộc Phong liền nói chuyện hôm nay cho Mộc Bác nghe.

Mộc Bác nghe xong nhíu mày.

“Sao vậy?” Mộc Phong không muốn việc này ảnh hưởng tới Mộc Bác.

Mộc Bác không biết nên nói thế nào, Thương Triệt nhìn nhìn, sau đó viết ‘Viện trưởng Lưu bị đánh.’

Mộc Phong im lặng, ngoài Âu Dương Tâm Lôi, còn có ai có oán thù với viện trưởng Lưu.

“Con bé Tâm Lôi này…” Mộc Phong cũng không biết nên đánh giá thế nào.

“Không sao đâu ba, sau này con sẽ xử lý, chỉ cần cô ấy không đi quá giới hạn con sẽ chiếu cố cô ấy.”

Hiện giờ cũng đành phải như vậy, Mộc Phong gật đầu, quyết định không nói đến việc này nữa.

Thấy Thương Triệt an an tĩnh tĩnh đợi bên cạnh, Mộc Phong rất khó tưởng tượng trong người cậu bé gầy yếu như vậy lại có dị năng cường đại. Nhìn thân thể căn bản không có bao nhiêu thịt, ông nhịn không được nói: “Tiểu Triệt, con tới nhà chúng ta ở đã một thời gian, sao ngoài sắc mặt tốt hơn trước một chút ra thân thể cũng không mập ra. Thanh niên phải ăn nhiều mới tốt, a Lâm, tiểu Triệt tôi giao cho ông, mặc kệ đồ bổ gì cứ cho tiểu Triệt ăn, đã gầy thành da bọc xương.” monganhlau.wordpress.com

Mộc Phong không phải người nói nhiều, nhưng đối với Thương Triệt, ông thật lòng yêu mến. Câu bé này là người ông gởi gắm tình yêu đối với đứa con trai nhỏ, mỗi khi nhìn thân hình gầy yếu của cậu, Mộc Phong cảm thấy rất khó chịu. Một lòng một dạ muốn Thương Triệt mập lên.

Rất hiển nhiên, tràn đầy đồng cảm còn có chú Lâm. Khi nghe Mộc Phong nói liền nhanh chóng gật đầu: “Lão gia nói rất đúng, tôi cũng thấy tiểu Triệt rất gầy, tôi đã làm các món ăn bài thuốc nhưng vẫn không có tác dụng. Xem ra cái gọi là phương thuốc trăm năm cũng chỉ là một thủ đoạn bịp bợm.” Lâm quản gia có chút bất mãn, phương thuốc kia là trước mạt thế ông đặc biệt tìm mua, không nghĩ tới một chút tác dụng cũng không có, xem ra phải nghĩ biện pháp khác.

Hảo ý của hai vị lão nhân, Thương Triệt chỉ vui vẻ tiếp nhận mà không chút bất mãn, tuy sau khi ăn xong đều phun ra. Nhưng chỉ cần hai người trong lòng vui vẻ cậu cũng không có ý kiến.

Thương Triệt không quan tâm không có nghĩa Mộc Bác cũng không quan tâm. Biết được thể chất em trai nhà mình, thuốc bổ gì gì đó cũng chỉ làm em trai khó chịu. Em trai lại rất nghe lời hai vị lão nhân, muốn cậu từ chối là không có khả năng. Nhưng mỗi lần nhìn em trai nhà mình ăn xong lại nôn, Mộc Bác làm sao có thể đành lòng.

“Con ngược lại cảm thấy thân thể tiểu Triệt đã tốt hơn rất nhiều, không cần thiết bồi bổ nữa! Không phải có một số người trời sinh không mập sao? Người bên ngoài nhìn vào thấy cậu ấy rất gầy yếu, kỳ thật cũng rất có thịt. Hơn nữa, tiểu Triệt dị năng cao, chỉ cần kiên trì rèn luyện, không tất yếu ăn mấy thứ kia.” Cho tiểu Dịch dùng thuốc bổ, còn không bằng cho cậu mấy khối tinh hạch.

Mộc Bác vừa nói xong liền bị lão gia tử trừng mắt. “Nói bậy bạ gì đó, tiểu Triệt gầy như vậy con còn nói tốt, A Bác, con là anh trai, phải chú ý tình trạng thân thể em trai. Chờ khi nào tiểu Triệt mập lên chúng ta mới thật sự yên tâm.”

“…” Thật ra con không có ý như hai người nghĩ, tiểu Dịch đã rất mạnh rồi, một thân mình đồng da sắt, nhất là cặp móng vuốt thoạt nhìn mảnh mai kia. Mộc Bác từng tận mắt chứng kiến tiểu Dịch dùng móng vuốt kia cắm vào xi măng cốt thép, để lại năm cái lỗ rõ rệt.

Nếu nói thân thể khỏe mạnh, không ai có thể so sánh với tiểu Dịch.

Thế nhưng chân tướng này chỉ có mình và Dạ Húc biết, tạm thời không thể nói rõ với hai vị lão nhân, Mộc Bác rốt cục cảm nhận được thống khổ.

Bị hai vị lão nhân khinh thường, Lâm quản gia còn ở bên cạnh đau lòng nói: “Đại thiếu gia, tuy chúng ta quan tâm Thương thiếu, nhưng chúng ta cũng sẽ không xem nhẹ ngài. Thật sự, chỉ là chúng ta thấy ngài rất khỏe mạnh nên mới không nhắc nhở, ngài không cần vì vậy mà ghen tị với Thương thiếu.”

“Con không…” Tranh tình cảm với tiểu Dịch…

Lời biện giải của Mộc Bác biến mất dưới ánh mắt vô cùng đau đớn của Lâm quản gia. Ai tới nói cho hắn biết, tại sao đề tài lại biến thành thế này?

Lâm quản gia bất đắc dĩ nhìn Mộc Bác rồi mới hướng Thương Triệt cười tủm tỉm nói: “Tiểu Triệt, thiếu gia rất quan tâm ngài, thiếu gia vừa rồi chỉ là ghen tị thôi.”

Thương Triệt bình tĩnh gật đầu. Ừm, anh trai rất thương yêu cậu, nghĩ như vậy, Thương Triệt tặng cho Mộc Bác một nụ cười thật to. Trong mắt người xung quanh, đây là bao dung, bao dung a.

Lâm quản gia hai mắt phát sáng, tiểu Triệt cỡ nào săn sóc, cỡ nào khoan dung a. (bác này có xu hướng giống Không Không a ~)(Dung:ở lâu bị lây thâu nàng ạ,há há)

Mộc Bác “…”

Hắn đã hết sức vô lực.

Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, Mộc Phong không nhịn được cảm thán nói: “Có tiểu Triệt, A Bác hoạt bát hơn nhiều.” Cũng nhiều cảm xúc hơn.

“Vâng.” Lâm quản gia gật đầu phụ họa: “Thiếu gia còn biết cả ghen tị.”(sặc)(Dung:khăn này tiểu Mộng*đưa khăn*)

Mộc Bác thính lực tốt bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Thương Triệt cười tủm tỉm đỡ lấy Mộc Bác — Anh, em sẽ không ghét bỏ anh.

Mộc Bác “…”

Được rồi, chỉ cần ba, chú Lâm và tiểu Dịch vui, mình bị chế nhạo cũng không sao, thật sự.

Nghĩ như vậy, Mộc Bác lôi kéo Thương Triệt cười nói: “Vậy tiểu Dịch cần phải nhớ lời mình đã nói, anh trai xin theo em cả đời.” monganhlau.wordpress.com

Khoảng cách hai người quá gần, ánh mắt Mộc Bác quá mức sâu sắc, Thương Triệt nhịn không được đỏ lỗ tai. Cậu hiện tại vô cùng hoài niệm mặt than trước kia a.

Thấy em trai nhà mình xấu hổ, Mộc Bác tâm tình cực kỳ tốt, điểm điểm mũi Thương Triệt. “Thật đáng yêu!” (kyaaa ~ sao mà yêu thế ~ ~)(Dung:chả thế bảo sao anh ko iu em a,hí hí hí ~~~)