Tô Du nhíu mày, chỉ qua những âm thanh bên ngoài cũng có thể đoán được kẻ địch bên ngoài rất đông.
“Bọn thổ phỉ đó xâm phạm lãnh thổ Hoa Hạ của ta, mỗi lần chiếm được một thành, chúng sẽ tàn sát dân chúng trong thành suốt ba ngày. Trong ba ngày đó, chúng đốt phá, gϊếŧ hại, cướp bóc và cưỡиɠ ɧϊếp nữ tử để mua vui. Sau ba ngày, máu chảy thành sông, thi thể nằm rải rác khắp nơi.” Tiêu Bắc Mặc đột nhiên nói, từng mảnh áo giáp nằm trên đất được anh nhặt lên, “Tuyết Thần các hạ, Tiêu Bắc Mặc cảm tạ ngài đã đứng về phía Hoa Hạ, bảo vệ quân Tiêu gia.”
“Chỉ là ơn của ngài, kiếp này Tiêu mỗ không thể báo đáp, chỉ có thể hẹn kiếp sau gặp lại. Mong nguyện thần linh tiếp tục phù hộ tướng sĩ Hoa Hạ sớm ngày giành lại đất biên cương đã mất!”
Qua giọng nói của Tiêu Bắc Mặc, Tô Du cảm nhận được sự kiên quyết, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác bất an: “Ngươi định làm gì?”
“Dù sao cũng là chết, trước khi chết, Tiêu mỗ muốn gϊếŧ thêm vài tên thổ phỉ.” Giọng Tiêu Bắc Mặc hết sức bình tĩnh.
Hiện tại, bên ngoài sơn động có tầm trăm tên tinh nhuệ của Bắc Hồ, dựa vào sức một mình anh, không phải đối thủ của họ.
“Hoa Hạ mất đất, anh hãy tự mình giành lại đi.” Ý niệm vừa xuất hiện, tay Tô Du liền nắm lấy một hòm thuốc, mở ra lấy một lọ thuốc trị thương ngoài, ném cho Tiêu Bắc Mặc, “Bây giờ chưa phải là lúc để trăn trối, muốn sống, nghe tôi.”
Nháy mắt, Tiêu Bắc Mặc hiểu rằng Tuyết Thần muốn bảo vệ anh sống sót, tinh thần liền chấn động, vươn tay đón lấy bình thuốc màu trắng.
“Đây là gì?” Tiêu Bắc Mặc tò mò ngắm nhìn bình thuốc nhỏ.
Trên đó có chữ mà anh hiểu, hình như là thuốc?
Vỏ ngoài rất chắc chắn, nhẹ nhàng, không như các loại bình sứ dễ vỡ của họ.
“Đây là thuốc trị thương ngoài da, có thể khử trùng, giảm đau, làm vết thương mau lành, tránh nhiễm trùng.”
Tiêu Bắc Mặc thoáng bối rối: “Nhiễm trùng?”
Tô Du nghĩ lại, ở cổ đại chưa có từ này, bèn giải thích, “Chính là vết thương thối rữa, mưng mủ, không thể khép lại, làm người bệnh sốt cao, thậm chí có thể chết…”
Tiêu Bắc Mặc hiểu ra, nhìn bình thuốc trong tay, ánh mắt tràn ngập sự thành kính.
Thì ra đây là thuốc cứu mạng!
Quân đội của anh quả thực có rất nhiều binh lính không bị thương chí mạng, nhưng vì vết thương nhiễm trùng như lời Tuyết Thần, cuối cùng không qua khỏi.
Nếu có loại thuốc này, chẳng phải có thể cứu được rất nhiều mạng sống sao?
Thấy Tiêu Bắc Mặc trưng ra vẻ mặt kinh ngạc và thành kính, Tô Du không nhịn được cười thầm.
Vị thiếu tướng quân trẻ tuổi, điều tốt còn ở phía sau.
"Tới đây, để tôi dạy anh cách dùng." Tô Du nói, "Mở nắp trên của lọ ra, sau đó ấn vào đỉnh của bình, xem có phải thuốc sẽ phun ra không."
Tiêu Bắc Mặc lập tức làm theo lời Tô Du, quả nhiên thuốc phun ra.
"Phun đều lên miệng vết thương của anh, nhiều một chút." Tô Du hướng dẫn.
Tiêu Bắc Mặc tiếp tục làm theo.
Sau đó, Tô Du ném qua băng gạc, băng dán và thuốc kháng sinh.
Tiêu Bắc Mặc đều cẩn thận nhận lấy, ôm vào ngực.
"Nhớ kỹ, miệng vết thương không được tiếp xúc với vật dụng chưa khử trùng, dễ gây nhiễm trùng. Dùng băng gạc màu trắng để che vết thương, rồi cố định bằng băng dán."
"Sau khi băng bó xong, lấy hai viên thuốc màu trắng này, uống với nước. Nhớ kỹ, đừng nhai!"
Mặc dù bên ngoài lũ thổ phỉ vẫn đang kêu gào kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng khi nghe giọng Tô Du nhẹ nhàng chỉ dẫn, Tiêu Bắc Mặc lại cảm thấy an tâm. Cô bảo làm gì, anh làm nấy, không còn sự cảnh giác thường ngày.
Thấy Tiêu Bắc Mặc uống thuốc xong, Tô Du mới nhẹ nhõm: "Anh cố gắng giữ bọn thổ phỉ bên ngoài ở ngoài cửa động, đừng để chúng vào. Cũng không cần ra ngoài, chờ tôi!"
Cô vừa nghĩ ra một cách giúp Tiêu Bắc Mặc thoát hiểm, cũng không biết có thể thành công không.
Nhưng nếu không thử, Tiêu Bắc Mặc cũng chỉ còn con đường chết.
Nghĩ như thế, cô không chần chừ chạy về phía chồng chất đầy những thứ không trong phòng.
Cảm thấy vết thương bớt đau, Tiêu Bắc Mặc nhanh chóng mặc lại áo giáp.