Tống Ngọc cảm thấy Triệu Chính Vũ có lẽ đã hiểu nhầm gì đó, đang định đuổi theo giải thích thì bị Tôn Hằng lão sư bước tới, cố nén cười ngăn lại. Anh ta và Triệu Chính Vũ vốn là đối thủ không đội trời chung, nhìn thấy đối phương bị bẽ mặt, khóe miệng không ngừng giật lên như đang cố kiềm chế cười.
"Đừng bận tâm đến hắn, tính hắn vốn vậy, ai chọc cũng thế."
Tống Ngọc đầy vẻ khó hiểu. "Em đâu có chọc lão sư đâu mà."
Thái độ của cô chẳng phải rất đứng đắn, rất cung kính sao? Giống như khi đối diện với lão sư đồ trong trường học ngày xưa.
"Phụt!" Tôn Hằng không nhịn được bật cười, tò mò hỏi: "Cậu thật sự không biết rap là gì à?"
Tống Ngọc thành thật đáp: "Em không biết."
Biểu cảm vô cùng chân thành, đầy sự ham học hỏi, hoàn toàn không giống đang đùa giỡn.
Tôn Hằng đơ người. Khó có thể tưởng tượng rằng trong xã hội hiện đại, lại có người không biết rap là gì. Nhưng xem ra, cậu ấy đúng là không biết thật.
"À... rap là một thể loại nhạc nói, có nhịp điệu nhanh, kết hợp với những nhịp trống mạnh mẽ, dùng tốc độ cực nhanh để biểu diễn."
"À, ra là vậy." Tống Ngọc gật gù, tỏ ra vừa được khai sáng.
Tôn Hằng càng tò mò hơn. Không phải nói Tống Ngọc là thực tập sinh được tập đoàn giải trí Tinh Tinh đào tạo bài bản suốt hai năm sao? Sao đến cả rap cũng không biết?
"Nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến vũ đạo, cứ đến tìm tôi. Vũ đạo là gì, chắc cậu biết chứ?" Anh nói đùa.
Tống Ngọc quay lại nhìn video bài hát chủ đề đang phát.
Vũ đạo thì cô biết chứ. Chỉ là...
"Điệu nhảy này... có chút kỳ lạ."
Hoàn toàn khác so với những điệu nhảy trong ký ức của cô.
Lông mày của Tôn Hằng giật mạnh, thần kinh căng thẳng ngay tức khắc, lo lắng quay lại nhìn các động tác trong video.
Điệu nhảy này do anh tự biên đạo, ai xem cũng nói hay, lạ ở chỗ nào chứ?
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Ngọc, Tôn Hằng bắt đầu thấy hoang mang. Dù sao Tống Ngọc cũng được đánh giá cao trong tập đoàn Tinh Tinh, là thực tập sinh hàng đầu, lẽ nào khả năng vũ đạo của anh đã giảm sút sau khi chuyển nghề?
"Điệu nhảy này lạ ở chỗ nào?" Anh nóng ruột hỏi.
Khán giả trong phòng livestream vừa mới thả lỏng, giờ lại căng thẳng trở lại.
【Cậu ta lại định làm gì nữa đây?】
【Tên nhóc này im lặng thì không sao, mở miệng là đυ.ng ngay chỗ đau.】
Tống Ngọc nghiêm túc so sánh hai loại vũ đạo, thật thà nhận xét: "Nhịp điệu mạnh, đầy sức mạnh, không có chút mềm mại nào."
"Hả?"
Tôn Hằng ngơ ngác.
Kỹ năng nhảy của anh luôn tốt, nhưng sau khi chuyển sang làm diễn viên đã lâu không động đến, đây là lần đầu tiên tái xuất sau nhiều năm, nên lòng có chút bất an.
Nghe Tống Ngọc không tiếc lời khen, từng câu đều như rót mật vào tim, anh thấy ngại vô cùng.
"Nếu muốn khen thì cứ khen thẳng, không cần vòng vo thế đâu."
Tống Ngọc: ?
"Tôi đang nói điểm yếu đấy."
"Hả?"
Tôn Hằng há miệng, á khẩu không nói nên lời.
Nhìn kỹ biểu cảm nghiêm túc của Tống Ngọc, không giống đùa giỡn, anh giận đến mức thổi râu, trợn mắt.
"Đồ thần kinh!"
Rồi tức tối bỏ đi.
Khán giả trong phòng livestream cũng ngớ người.
【Thần kinh?】
【Mới ngày đầu tiên mà Tống Ngọc đã làm mất lòng hai huấn luyện viên, cậu ta làm sao hay thế? Có phải cố ý không?】
【Không biết, nhưng ánh mắt cậu ta tràn đầy sự chân thành và ngây thơ.】
【Cậu ta còn có thể ra mắt được không?】
【Mọi người đừng hoảng, mặc dù Tống Ngọc đã đắc tội với hai vị lão sư, nhưng vẫn còn Trần lão sư mà! Chắc chắn Trần Tuệ sẽ ủng hộ Tống Ngọc!】
【Đúng vậy! Đoạn video ngắn lần trước của họ đã thành công như thế, Trần lão sư chắc chắn sẽ giúp đỡ Tống Ngọc!】
【Mọi người yên tâm nhé!】
……
Quả nhiên, Trần Tuệ cũng tiến lại gần.
Thực ra, cô đã muốn qua từ lâu, nhưng vừa rồi bị mấy thực tập sinh khác gọi lại nên mãi mới có cơ hội.
Vừa đến trước mặt Tống Ngọc, cô không kiềm chế nổi cảm xúc hưng phấn trong lòng, hít sâu một hơi.
“Tống Ngọc, đoạn video ngắn mà chúng ta hợp tác đã hot rồi, cậu biết không?”
Tống Ngọc gật đầu, vẻ mặt rất bình thản.
“Mấy người bạn cùng phòng có nói với tôi rằng, khi lên trang chủ, số liệu sẽ tăng nhanh hơn.”
“Không chỉ là nhanh đâu!”
Trần Tuệ nắm chặt tay, ánh mắt sáng rực. “Đúng là tăng điên cuồng! Không chỉ đoạn video ngắn đó, ngay cả album của tôi cũng được kéo lên luôn!”
Nhắc đến chuyện này, cô vẫn thấy không thể tin nổi. Một thực tập sinh còn chưa chính thức ra mắt, chỉ với một video ngắn 20 giây, trong vòng một ngày ngắn ngủi đã khiến album của cô hoàn toàn hồi sinh, thậm chí còn thay đổi cả con đường ca hát của cô sau này.
Như một giấc mơ vậy.
Trần Tuệ hít một hơi sâu, đè nén cảm xúc đang sôi trào, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu, Tống Ngọc, cậu đúng là cứu tinh của tôi! Cảm ơn cậu đã chọn tôi để hợp tác quay video!”
Thực ra, Tống Ngọc không nghĩ nhiều đến thế. Khi Ôn đạo diễn công bố nhiệm vụ quay video, đầu cô trống rỗng, không biết nên quay gì. Mãi đến khi nghĩ ra ý tưởng quay lại bộ kiếm pháp "Thái Hợp Tố Phong Kiếm," cô đã xem qua tất cả các tác phẩm của ba vị lão sư và thấy "Giang Hồ Tâm" của Trần Tuệ là phù hợp nhất.
Ngay cả Tống Ngọc cũng không ngờ, hiệu quả lại tốt đến thế.
Rõ ràng chỉ là một bộ kiếm pháp rất bình thường, vậy mà mọi người dường như chưa từng thấy bao giờ.
Điều đó khiến cô nghĩ, nếu cô biểu diễn các bộ đao pháp, kiếm pháp hay thương pháp khác, mọi người sẽ có phản ứng gì?
Nhưng bất kể Tống Ngọc đã nghĩ gì trước đó, Trần Tuệ chỉ biết rằng hiện tại đoạn video đó đã nổi đình nổi đám, và điều đó đã mang lại lợi ích vô cùng lớn cho cô.
Bây giờ, Trần Tuệ đã khác hẳn với dáng vẻ chán nản trước đây, cả người tràn đầy sức sống, mặt đỏ bừng vì kích động: “Tống Ngọc, cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, nếu có việc gì tôi có thể giúp cậu, cứ nói ra.”
Tống Ngọc hơi thu lại vẻ mặt, nghiêm túc hẳn.
“Tôi muốn học hát.”
Hôm qua trên đường đến bệnh viện, lão Hồ mới nói với cô rằng những bông hoa hồng và trái tim đầy trên trang bỏ phiếu thực ra không phải là lời khen ngợi.
Cô cũng muốn hát được như năm đó ở Tây Hồ, giọng hát của nam nhân kia như chạm đến linh hồn, ngay cả trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, cũng mang đến sự cứu rỗi và an ủi.
“Tất nhiên là được.”
Trần Tuệ gật đầu đồng ý ngay lập tức. “Tôi có thể dạy cậu ngay bây giờ.”
“Vậy thì phiền lão sư rồi.”
“Không phiền đâu, không phiền chút nào.”