Vừa nói đến đây, Viên Thiên Hiểu và Thẩm Ninh sợ hãi lao tới, bịt miệng cô lại, kéo cô lùi về phía đám đông.
Tống Ngọc: ?
“Ưm ưʍ... hu hu...”
Tôi còn chưa nói hết.
Cô vùng vẫy một chút, suýt nữa thì hất được cả hai người kia ra, mấy thành viên khác của lớp F vội lao tới giúp.
Phải bốn, năm người mới có thể giữ được cô lại.
Trời đất! Cậu bạn này nhìn thì gầy gò, mà sức lại khỏe như vậy!
[Đừng nói gì hết].jpg
“Xin cậu đấy, anh ơi, da tôi mềm, thịt tôi yếu, thật sự không chịu nổi khổ đâu.”
“Một lát nữa mà thật sự bị thu lại phòng ký túc thì phải làm sao đây?”
“Tôi không đòi hỏi nữa, không đòi hỏi nữa, giờ thế này là được rồi, tôi cực kỳ hài lòng!”
“Tôi cũng vậy!”
Dù sao thì vẫn hơn là ngủ ngoài đường, đúng không?
Trần lão sư thở phào nhẹ nhõm.
Bà cứ tưởng phải tốn thêm một mớ lý lẽ mới thuyết phục được mọi người, ai ngờ họ lại đồng ý nhanh như vậy.
“Thật mừng khi các em nghĩ vậy. Mọi người đều bảo thực tập sinh năm nay yêu cầu cao, nhưng tôi thấy các em đâu có đòi hỏi gì nhiều.”
“Các em tuy còn nhỏ tuổi mà lại biết điều đến vậy.”
Nghe câu này, khán giả không nhịn được cười.
【Phì hahahahaha, họ gọi đó là biết điều à? Họ sắp khóc đến nơi rồi!】
【Có chỗ ở và phải ngủ ngoài đường, ai mà chẳng phân biệt được.】
【Tống Ngọc đúng là biết cách trung dung, chỉ nhìn ký túc xá thôi, mọi người chắc chắn không chấp nhận, nhưng nếu nói phải đi ngủ ngoài đường, thì ở ký túc xá lại trở thành lựa chọn không tệ.】
【Chỉ chút nữa thôi, lứa thực tập sinh đánh du kích đầu tiên trong lịch sử đã sắp ra đời.】
…
Xác nhận tất cả thành viên lớp F đều chấp nhận ký túc xá và nhanh chóng vào ở, Trần lão sư hài lòng rời đi.
Đạo diễn Ôn thấy bà quay lại nhanh vậy, có chút ngạc nhiên.
“Trần lão sư, làm sao chị thuyết phục được lớp F chấp nhận cái ký túc xá đó?”
Vì chi phí chương trình quá lớn, dẫn đến thiếu hụt kinh phí, khi chuẩn bị ký túc xá, điều kiện của lớp F là kém nhất, ngay cả đạo diễn như bà cũng không chịu nổi.
Bà cứ nghĩ đám tiểu thiếu gia lớp F chắc chắn sẽ không đồng ý, không ngờ Trần lão sư lại về nhanh như vậy.
Trần lão sư nói: “Tôi không nói gì cả. Là Tống Ngọc bảo muốn dẫn mọi người đi ngủ ngoài đường, thế là ai cũng đồng ý.”
“Cậu ấy… đúng là mạnh tay, còn mạnh hơn cả chương trình chúng ta.”
Trần lão sư cười nói: “Chỉ mất năm phút, tất cả đã chia phòng xong xuôi và nhanh chóng vào ở, tốc độ cực kỳ nhanh.”
Đạo diễn Ôn cảm xúc rối bời.
“Sao mà không nhanh được? Sợ chậm chút là bị tống ra ngủ ngoài đường ngay.”
Bà lẩm bẩm một tiếng, quay người đi về phía phòng biên tập.
Là ngày đầu tiên của cuộc tuyển chọn, sau khi kết thúc vòng đánh giá đầu tiên, họ còn rất nhiều việc phải làm.
Ngoài việc sắp xếp chỗ ở cho các thực tập sinh, quan trọng hơn là khi mở cổng bình chọn vào tối nay, chương trình cần phát hành một video hậu trường.
Trong đó, mỗi thực tập sinh sẽ có vài giây để thể hiện khoảnh khắc ấn tượng nhất của mình.
Năm, sáu biên tập viên đang làm việc thâu đêm suốt sáng.
Đạo diễn Ôn vừa bước vào, liền thấy biên tập viên nhíu mày, có vẻ như đang băn khoăn điều gì đó.
“Sao vậy? Có chuyện gì không ổn à?”
Biên tập viên ngại ngùng nói: “Là về Tống Ngọc, khi cắt đến cậu ấy, tôi không biết nên chọn đoạn nào thì tốt.”
Trong buổi đánh giá hôm nay, Tống Ngọc không có tài năng cá nhân, hát cũng không nổi bật.
Chương trình yêu cầu phải biên tập ra đoạn clip nổi bật của thực tập sinh, nhưng anh không tìm được.
Đạo diễn Ôn nhớ lại hôm nay Tống Ngọc hát một bài, kéo lượng người xem livestream lêи đỉиɦ điểm, thực ra trong lòng vẫn còn ấn tượng khá tốt về cậu.
“Không còn nội dung nào khác có thể chọn à? Không cần phải trên sân khấu cũng được.”
Biên tập viên lắc đầu.
“Không còn, lúc đó tất cả máy quay đều hướng về sân khấu, hơn nữa ánh sáng ở hậu trường quá tối, dù có quay được…”
Vừa nói đến đây, biên tập viên bỗng khựng lại, ngập ngừng mở miệng:
“Đạo diễn Ôn, chị xem có muốn thử dùng đoạn video này không?”
Nói rồi, anh ta mở một đoạn video ngắn do mình quay bằng điện thoại ở hậu trường.
Đạo diễn Ôn ghé lại xem, đồng tử đột nhiên co lại, sau đó hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán:
“Nếu đoạn video này được đăng tải, không biết sẽ có bao nhiêu người phát cuồng vì Tống Ngọc.”
Cùng lúc đó, bốn người suýt bị đẩy ra đường đang tụ tập trong ký túc xá.
Tống Ngọc tình cờ được sắp xếp chung phòng với Thẩm Ninh và Viên Thiên Hiểu, người thứ tư là Dương Dật, vì biểu diễn ở hiệp đầu nên Tống Ngọc đã lỡ mất phần trình diễn của cậu ta.
Dương Dật là một chàng trai cao ráo, nụ cười rạng rỡ, rất nhiệt tình chào hỏi mọi người.
“Chào các bạn, mình là Dương Dật. Bố mẹ mình là diễn viên, anh trai mình là ca sĩ. Đặc biệt của mình là mình có thể làm liên tục 20 cú lộn nhào ngược!”
Lộn nhào ngược…
Tống Ngọc khựng lại, rồi quay đầu nhìn về phía hai bạn cùng phòng còn lại.
Một người đi xe đạp một bánh.
Một người nuốt kiếm.
Cộng thêm cô với cây thương hồng anh của mình.
Đây chẳng phải là đoàn xiếc hay sao?
Chẳng lẽ Hàn Trình nói đúng?
Đúng lúc này, loa thông báo ở cửa vang lên.
“Tất cả thực tập sinh chú ý! Tất cả thực tập sinh chú ý! Tối nay lúc 8 giờ, cổng bình chọn trực tuyến sẽ mở. Sau này, tất cả thành tích của các bạn đều sẽ do số phiếu bầu của cư dân mạng quyết định. Các bạn có thể sử dụng điện thoại, tương tác với cư dân mạng trên trang cá nhân để kéo phiếu cho mình.”