Thuật Sĩ Không Chính Hiệu

Chương 39

Quý Huyền Nhất cùng Thích Tần sau khi đi qua cái phố náo nhiệt kia, rất nhanh liền tới Thành chủ phủ.

Thành chủ phủ cửa thành không có nhiều thủ vệ. Nhưng mỗi người lại cường tráng hơn rất nhiều, mặc trọng giáp, mặt cũng bị mũ giáp che khuất, tuy rằng nhìn không thấy b·iểu t·ình, lại có thể cảm nhận được dày đặc sát khí, Quý Huyền Nhất phỏng chừng một đập của đối phương có thể viết được 5 hắn cùng lúc.

Thời điểm Thích Tần đến gần nhịn không được nhíu nhíu mày, theo bản năng mà đi ở phía trước, che chắn cho Quý Huyền Nhất ở phía sau.

Quý Huyền Nhất không nói gì, ý thức bảo vệ phụ trợ của dps là cần bồi dưỡng mỗi giây mỗi phút.

Sau khi bọn họ đi vào liền có người hầu NPC tiếp nhận tấm da dê, sau đó đưa họ tới trước mặt một NPC mặc quần áo trông tương đối sang trọng.

Quý Huyền Nhất nhìn thoáng qua, phát hiện NPC này là quản gia của Thành chủ phủ.

Quản gia hướng bọn họ cười cười, nói: “Thành chủ công việc bận rộn, liền sai tôi tới chiêu đãi các bạn.”

Quý Huyền Nhất nhướng mày, một cái NPC thì bận cái gì?

Quản gia lại cười nói một phen lời nói khách sáo, liền nói: “Vậy thì mời ở trong Lục Lâm Thành đi du ngoạn một lượt trước đi.”

Nói đến đoạn này, nhiệm vụ trên tấm da dê hoàn thành, hơn nữa cũng không có xuất hiện nhiệm vụ mới, ý tứ chính là các ngươi mau đi thăng cấp tiếp đi.

Quý Huyền Nhất cùng Thích Tần liếc nhau, rời đi Thành chủ phủ.

“Tuy rằng thành này trông náo nhiệt, nhưng thành chủ thoạt nhìn rất kiểu cách nhà quan?” Thích Tần nhịn không được nói.

“Trò chơi giả thiết thôi.” Quý Huyền Nhất nói: “Tôi không tức giận.”

Thích Tần: “……”

Thích Tần nhẹ tới gần Quý Huyền Nhất ngó hắn một cái, phát hiện trong mắt đối phương quả nhiên đã hiện lên sát khí.

Bất quá trình độ này còn coi như nhẹ, chỉ là bị lừa gạt một chút mà thôi. Lúc trước ở Tân Mộc trấn lúc bị trấn trưởng khinh bỉ, Quý Huyền Nhất thiếu chút nữa liền đánh NPC.

Thích Tần nơm nớp lo sợ nói: “Chúng ta hiện tại đi nơi nào đây?”

Quý Huyền Nhất ngừng lại, từ ba lô móc ra bản đồ Cẳng Chân đưa, phát hiện bản đồ sau khi mở hoàn toàn to gần như một cái thảm. Có điều, to cũng có chỗ tốt, bản đồ vẽ 10 phần rõ ràng, có nơi đã được tìm hiểu kĩ càng còn bị vẽ chân dung NPC bản chibi cùng từ ngữ đơn giản đánh dấu.

Quý Huyền Nhất tìm tìm, chỉ vào một cái đồng vàng tiêu chí nói: “Cái này đi, chợ giao dịch, tôi muốn đi nơi này xem thử trước.”

Thích Tần nhìn nhìn, chần chờ nói: “Từ nơi này của chúng ta đi đến chợ giao dịch phải qua một con phố có vẽ hình đầu lâu, phía trên còn nói người mới cố gắng đừng tới đây, có ý tứ gì? Nơi đó có cái gì nguy hiểm sao?”

Quý Huyền Nhất chớp chớp mắt, nói: “Không biết.”

“Chúng ta đây có cần đi đường vòng hay không?” Thích Tần hỏi.

“Không vòng.” Quý Huyền Nhất trả lời thập phần dứt khoát.

Cũng đúng, Quý Huyền Nhất thoạt nhìn không giống như là người sẽ đi đường vòng, phải nói là nhìn thấy ký hiệu như vậy, hắn sẽ càng muốn đi xem thử cái đó tột cùng là có gì.

Thích Tần đối với Quý Huyền Nhất quyết định sẽ không phản đối, hắn học võ nhiều năm như vậy, tuy rằng tính tình rất tốt, nhưng cũng không phải người sợ phiền phức, hai người liền lập tức đi về hướng đường kia.

Lục Lâm Thành rất lớn, thích hợp bày quán phố, gian này nối tiếp gian khác. Địa phương Quý Huyền Nhất cùng Thích Tần vừa đi ngang qua cũng giống phố trước kia bọn họ từng thấy, có rất nhiều NPC ở chỗ này mở cửa hàng, theo lý mà nói, cũng nên có nhiều người chơi bày quán mới đúng. Nhìn phóng tầm mắt ra xa nhìn, trên phố này đừng nói bày quán, trên cơ bản đến người chơi đi dạo cũng không có, phần lớn đều là người đang chạy nhiệm vụ.

Vốn dĩ cảnh tượng như này mới bình thường, nhưng đã từng đi qua con phố náo nhiệt phía trước, lại nhìn tới nơi này, sự đối lập khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy có chút quái dị.

Quý Huyền Nhất nhìn trái nhìn phải, dường như không có đồ vật kỳ quái nào xuất hiện, đang chuẩn bị cứ như vậy mà đi qua, liền nghe thấy một tiếng quát lớn vang lên, đặc biệt hống hách và kiêu ngạo.

“Giá!”

Quý Huyền Nhất: “……”

Một cái tay cầm thương dài màu trắng bạc, kỵ sĩ mặc áo giáp nhẹ cưỡi bạch mã, đầy mặt ngả ngớn mà từ một đầu khác của phố dạo bước lại đây.

Người kia lớn lên kỳ thật không phải xấu, ít nhất so Cẳng Chân Co Rút đẹp hơn nhiều, nhưng biểu tình trên mặt thật sự rất thiếu đòn. Quý Huyền Nhất đã theo bản năng mà móc ra pháp trượng.

Bất quá Quý Huyền Nhất cuối cùng vẫn không có động thủ, rốt cuộc trong mắt hắn người thiếu đòn quá nhiều, không có thời gian gϊếŧ từng tên một.

Có không ít người đang làm nhiệm vụ trên đường đều kinh ngạc, hâm mộ nhìn kỵ sĩ kia, có nữ hài tử trong mắt đều tỏa ánh sáng, bất quá cũng có không ít người mặt vô b·iểu t·ình, ánh mắt giống như đ·ã ch·ết không hề dao động, thậm chí còn mang theo chút ghét bỏ.

Người trước vừa thấy liền biết là người chơi mới vừa tới không bao lâu, người sau đều là nhìn nhiều đến chán.

Quý Huyền Nhất liếc mắt nhìn kị sĩ kia một cái, phát hiện phía dưới mắt của đối phương có một hình vẽ màu trắng bạc, không biết là xăm mình hay là cái gì, hình thức trông như chữ in trong sách giáo khoa, rất tiêu chuẩn.

Quý Huyền Nhất đến gần một chút, tập trung nhìn vào, phát hiện đồ án kia hóa ra là bốn chữ:

Vạn Sự Phong Vũ.

Thì ra tên kỵ sĩ hoàn thành nhiệm vụ ẩn kia chính là thành viên của Vạn Sự Phong Vũ.

Quý Huyền Nhất nhíu nhíu mày, không định quan tâm gì đến chuyện này, rốt cuộc đối phương không có chọc gì tới hắn.

Kỵ sĩ kia một bên cưỡi ngựa chậm rãi dạo bước, một bên trên cao trái phải nhìn xuống người đi trên đường, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, “giá” thúc ngựa đi vài bước, tới trước mặt một nữ mục sư đáng yêu, khom lưng, là một cái hành lễ không đạt tiêu chuẩn của kỵ sĩ, nhẹ nhàng nói: “Em gái xinh đẹp này, nguyện ý cùng ta cưỡi ngựa không?”

Quý Huyền Nhất: “……”

Mẹ nó, thật ghê tởm.

Bất quá nữ hài nhi kia hình như không thấy như vậy, mặt nàng đều đỏ lên, bối rối không biết làm sao mà nhìn kỵ sĩ kia.

Quý Huyền Nhất còn chưa có động tác, liền nghe thấy cô gái bên cạnh từ trong lỗ mũi “Xuy” một tiếng, thấp giọng mắng: “Tên lừa gạt!”.