Thuật Sĩ Không Chính Hiệu

Chương 22

“Bảo vệ thị trấn?” Quý Huyền Nhất nhíu mày.

Người qua đường NPC đứng trong chốc lát, thấy Quý Huyền Nhất không hỏi gì thêm, liền định rời đi.

Cắm cọc ở Tân Mộc trấn bao lâu nay, Quý Huyền Nhất chưa từng nhận được bất cứ nhiệm vụ nào liên quan đến bảo vệ thị trấn, cũng không biết đây là thiết lập bình thường hay manh mối.

Nghĩ thêm nữa cũng vô dụng, Quý Huyền Nhất lập tức đi ra ngoài thành, tìm thấy NPC thủ vệ đứng gác ở lối vào thị trấn. Thủ vệ trưởng mặc áo giáp trông phức tạp hơn so với thủ vệ bình thường một chút, hơi để ý thì có thể dễ dàng phân biệt được. Hắn đang đứng như pho tượng ở cửa chính thị trấn.

Quý Huyền Nhất tiến đến, còn chưa kịp lên tiếng, thủ vệ trưởng đã thấy hắn và lo lắng nói: “Quý Huyền Nhất, đừng rời khỏi thị trấn vào ban đêm, bên ngoài có dã thú nguy hiểm và bọn cướp lộng hành.”

Về nhiệm vụ ẩn, NPC sẽ không chủ động trả lời nếu như người chơi chưa mở lời hỏi trước. Đây hẳn là NPC được thiết lập tương tác với người chơi khi gặp hoàn cảnh thích hợp. Xem ra tin tức của hắn quá lạc hậu, bảo vệ thị trấn chỉ là thiết lập bình thường mà thôi, không liên quan nhiều đến nhiệm vụ ẩn.

Tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là nhiệm vụ không phức tạp như tưởng tượng. Quý Huyền Nhất nhẹ nhõm thở ra, hỏi ngay: “Harman phu nhân mất tích rồi.”

Thủ vệ trưởng mở to hai mắt, giật mình hỏi lại: “Harman phu nhân mất tích?!”

Phản ứng của thủ vệ trưởng còn kịch liệt hơn so với các NPC khác nhiều . Quý Huyền Nhất cảm thấy lần này hẳn là mình không tìm lầm người.

Quý Huyền Nhất trả lời: “Đúng vậy, xin hỏi ngài biết Harman phu nhân đi đâu không?”

Thủ vệ cau mày: “Tôi không biết. Hôm nay Harman phu nhân không có gửi thuốc cho chúng tôi.”

Câu này thì lại giống như các NPC khác. Quý Huyền Nhất nghĩ nghĩ, hỏi tiếp: “Harman phu nhân gần đây có trò chuyện với ai lạ mặt không?”

Thủ vệ trưởng không trả lời mà im lặng nhìn Quý Huyền Nhất. Vấn đề này không nằm trong thiết lập của hắn, có vẻ như chỉ có thể tìm manh mối từ trấn trưởng.

Quý Huyền Nhất không nản lòng, tiếp tục hỏi: “Ngài biết Harman phu nhân gần đây đang làm gì không?”

Thủ vệ trưởng biểu cảm rốt cuộc có sự thay đổi, hắn nhìn qua có vẻ bối rối, mày cũng nhăn thành một đoàn, một hồi mới nói: “Harman phu nhân gần đây đang nghiên cứu thuốc trị liệu mới.”

Quý Huyền Nhất trong lòng vừa động, từ ba lô lấy ra mảnh giấy rách nát moi ra từ lò than lúc ban ngày, trên đó quả thật còn sót mấy chữ “Thuốc trị liệu”.

Vấn đề là tại sao Harman phu nhân lại thiêu hủy công thức? Là thuốc thất bại sao? Hay trong đó có bí mật gì không thể tiết lộ?

Quý Huyền Nhất không rõ thủ vệ trưởng còn biết thêm gì không. Trong nhất thời không nghĩ ra thêm câu hỏi, nhìn mảnh giấy, hắn thuận miệng hỏi: “Hồng Bình Thảo là gì?”

“Hồng Bình Thảo là một loại cây thuốc tà ác, sẽ khiến người khác trở nên mất trí, bình thường chỉ có thuật sĩ sử dụng nó để nguyền rủa những kẻ mạo phạm.” Ngoài dự đoán, thủ vệ trưởng vậy mà lại trả lời vấn đề này.

Quý Huyền Nhất hơi sửng sốt, nhìn thẳng về phía thủ vệ trưởng.

Thủ vệ trưởng cũng lẳng lặng mà nhìn lại hắn, dưới ánh trăng ảm đạm chiếu rọi, khuôn mặt kia hình như hơi mang nét sầu lo, trông cứ như là một người sống thật sự.

Quý Huyền Nhất nhíu mày, dường như có điều gì đó lóe lên trong đầu, nhưng lại không nghĩ ra, đành tiếp tục hỏi: “Thị trấn có Hồng Bình Thảo không?”

Thủ vệ trưởng trả lời: “Thị trấn không có, nhưng trên núi phía bên kia có mọc một ít.”

Quý Huyền Nhất suy tư.

Từ thái độ của trấn trưởng có thể thấy được, người thường rất kiêng dè thuật sĩ. Nếu công thức thuốc mới của Harman phu nhân có chữ “Hồng Bình Thảo”, vậy thì có thể hiểu được lý do tại sao nàng lại thiêu hủy nó. Trong trấn không có Hồng Bình Thảo, Harman phu nhân lại cần loại thảo dược này, trong tình huống không thể nhờ người khác giúp chạy việc, nàng chỉ có thể tự mình đi hái thuốc.

Manh mối tiếp theo hẳn là ở nơi Hồng Bình Thảo mọc. Quý Huyền Nhất nghĩ, quyết định đi lên núi xem thử.

“Bạn muốn đi tìm Harman phu nhân sao? Quý Huyền Nhất, có lẽ tôi có thể giúp bạn một tay.”

Quý Huyền Nhất còn chưa quay đầu lại đã thấy một khung thoại hiện ra trước mặt: NPC thủ vệ trưởng Tân Mộc trấn mời bạn gia nhập đội.

Quý Huyền Nhất ngạc nhiên, trên đầu chạy một loạt dấu ????

Trò chơi này còn có thể lập đội với NPC sao?

Quý Huyền Nhất có chút tò mò nhấn đồng ý. Ngay lập tức thấy cấp bậc và HP của thủ vệ trưởng xuất hiện trong giao diện trò chơi của hắn.

Thủ vệ trưởng hẳn là người có lực chiến cao nhất của Tân Mộc trấn. Song vẫn chỉ là trấn tân thủ nên mới cấp 23, nhưng lượng HP đã gần như gấp đôi Quý Huyền Nhất.

Tin tức này thật ra không tốt lắm, nếu có NPC gia nhập đội ngũ, chỉ có thể chứng minh là sắp tới sẽ phải chiến đấu. Hơn nữa, dựa vào mức độ biếи ŧɦái của nhiệm vụ ẩn, thủ vệ trưởng chưa chắc đã có thể đánh thắng được cuộc đấu này.

Quý Huyền Nhất nhìn thù vệ trường trước khi đi dặn dò những người khác canh gác cẩn thận, cảm thấy trong đầu vừa loé lên điều gì đó, nhưng lại không thể nhớ ra.

Sau khi thủ vệ trưởng nói chuyện xong cùng những người khác, lại một đường thẳng tắp quay trở lại bên cạnh Quý Huyền Nhất, trên mặt còn mang theo biểu tình rất lo lắng.

Quý Huyền Nhất nhìn hắn một cái, thử lùi lại một bước, thủ vệ trưởng không có đuổi theo mà cau mày nói: “Quý Huyền Nhất, Hồng Bình Thảo mọc ở bên này, bạn đi nhầm rồi.”

Đến khi Quý Huyền Nhất đi theo phương hướng chính xác, biểu tình của thủ vệ trưởng mới thả lỏng, nói: “Không sai, chính là hướng bên này!” Gắt gao bám sát theo phía sau hắn.

Xem ra đối phương còn đảm nhận chức vụ thay cho mũi tên chỉ hướng.