Lúc Quý Huyền Nhất lần nữa trở lại quảng trường, Thích Tần đã đi đâu mất, chỉ còn lại mỗi thủ vệ thị trấn còn đứng đó.
Quý Huyền Nhất nhìn nhìn bốn phía, không có nhìn thấy thân ảnh mặc áo giáp nhẹ kia, hắn theo bản năng mà đi đến trước mặt NPC mà Thích Tần vừa nãy nói chuyện, mở miệng hỏi: “Người vừa rồi nói gì với ngươi thế?”
NPC đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề này, trước mặt người chơi, bọn họ chỉ biết lặp lại: “Chào bạn, bạn cần tôi giúp gì sao?”
Quý Huyền Nhất đập trán mình một cái, cảm thấy chính mình thật là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ choáng váng rồi mới đi nói chuyện với NPC.
Bình tĩnh, bình tĩnh……
Quý Huyền Nhất hít sâu một hơi, vừa quay đầu lại, liền phát hiện người vừa rồi mình tìm quanh một vòng - Thích Tần đang từ một con đường khác đi về phía quảng trường bên này.
Quý Huyền Nhất thấy Thích Tần, Thích Tần đương nhiên cũng thấy hắn.
Quý Huyền Nhất theo bản năng mà bày ra tư thế phòng ngự, không ngờ Thích Tần vừa thấy hắn, cư nhiên lại thở phào nhẹ nhõm.
Đây là phản ứng kiểu gì thế?
Ngay khi Quý Huyền Nhất sững sờ, Thích Tần đã chạy tới trước mặt hắn.
Cùng Quý Huyền Nhất tưởng tượng hoàn toàn trái ngược, Thích Tần lại trông vô cùng hối lỗi, nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý, anh không sao chứ?”
Quý Huyền Nhất: “……”
Lúc này Quý Huyền Nhất có thể xác định, người trước mắt này tuyệt đối không phải Thích Tần.
Ba năm, không phải 300 năm, trong thời gian ngắn như vậy, Thích Tần kiêu ngạo ương ngạnh nhị thế tổ không có khả năng sẽ thay đổi lớn đến thế!
Quý Huyền Nhất khóe mắt run rẩy một chút, nói: “Anh là anh em sinh đôi của Thích Tần sao?”
Đối phương sửng sốt, nói: “Tôi chính là Thích Tần đây.”
“Không có khả năng!” Quý Huyền Nhất theo bản năng mà kêu lên.
Thấy đối phương lộ ra biểu tình hoang mang, Quý Huyền Nhất mới thu liễm một chút, ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh nếu là Thích Tần, không thể nào không quen biết tôi.”
Bị người ta đánh gãy chân, còn rụng hai cái răng hàm sau, lấy tính cách của Thích Tần, ít nhất phải nhớ thương Quý Huyền Nhất 500 năm, nhưng thái độ này của đối phương, rõ ràng là không quen biết hắn.
Thích Tần quả nhiên ngây ngẩn cả người, nói: “Tôi đúng thật không quen biết anh, nhưng tôi cũng xác thật là Thích Tần, có điều tôi có vài câu hỏi, hy vọng anh có thể nói cho tôi.”
Tuy rằng đối phương cắn không buông, khẳng định chính mình là Thích Tần, nhưng Quý Huyền Nhất đã xác định hắn cùng người mình biết không phải cùng một người, lập tức thái độ cũng trở nên tốt hơn một chút, nói: “Hỏi đi.”
Thích Tần một bộ như được đại xá, vội hỏi nói: “Đây là nơi nào?”
Vấn đề gì thế này? Quý Huyền Nhất thất thần mà trả lời nói: “Trấn nhỏ Tân Mộc.”
“Trấn nhỏ Tân Mộc? Nơi này cách Hoa Sơn bao xa?”
“À, Hoa Sơn sao... từ từ, Hoa Sơn?” Quý Huyền Nhất vẻ mặt mơ hồ khó hiểu mà nhìn hắn.
Thích Tần gật gật đầu, chắp tay nói với Quý Huyền Nhất: “Tôi phụng di mệnh của sư phụ, đi tới Hoa Sơn……”
Quý Huyền Nhất: “……”
Phát hiện biểu tình của Quý Huyền Nhất kì lạ, Thích Tần chần chờ không có nói hết lời, hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Huyền Nhất vẻ mặt lạnh nhạt: “Anh đùa tôi đấy à?”
“Hả?” Thích Tần chẳng hiểu mô tê gì nhìn hắn.
Quý Huyền Nhất líu lưỡi, vừa định đuổi cái tên ăn nói mê sảng này cút đi, lại đột nhiên nhăn mày lại, nhớ tới đủ thứ không thích hợp trên người Thích Tần.
Một ý tưởng buồn cười xuất hiện trong đầu hắn.
Quý Huyền Nhất cau mày duỗi tay nắm lấy cánh tay Thích Tần, Thích Tần theo bản năng mà né tránh, Quý Huyền Nhất không kiên nhẫn mà “Chậc” một tiếng, nói: “Đừng trốn!”
Thích Tần động tác ngừng lại, không biết như thế nào, thế mà thật sự ngoan ngoãn không cử động.
Quý Huyền Nhất nắm lấy cánh tay anh, phát hiện trên tay còn găng tay gắn với giáp, không tháo xuống được, liền trực tiếp hỏi: “Lòng bàn tay anh có phải có một nốt ruồi hay không?”
Hắn từng thấy được trong lúc ấn Thích Tần kia xuống đánh, nếu hắn suy đoán không sai, Thích Tần này hẳn là không giống thế, không ngờ anh chỉ sửng sốt một lúc rồi thế mà lại gật gật đầu.
Quý Huyền Nhất hoang mang mà chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Không phải, không phải chứ…… Từ từ, anh xác định đây là thân thể của mình sao?”
Thích Tần ngẩn ra một chút, ngay sau đó, hắn sắc mặt biến đổi, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên dùng sức thoát ra khỏi tay Quý Huyền Nhất, hoảng loạn mà tháo hết giáp trên giáp dưới ở cánh tay, lộ ra một đoạn cánh tay gầy gò tái nhợt, trừng lớn mắt sững sờ ở tại chỗ.
Thấy đối phương nửa ngày không có phản ứng, Quý Huyền Nhất nhíu mày vỗ vỗ hắn: “Ê?”
Thích Tần rốt cuộc khôi phục lại tinh thần, sắc mặt xanh mét mà nhìn Quý Huyền Nhất, trong thanh âm mang theo run rẩy không dễ dàng nhận thấy, nói: “Tôi không gầy đến thế này, đây không phải thân thể của tôi… Chuyện gì đã xảy ra thế? Chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Tôi bị sao vậy?”
Quý Huyền Nhất khóe mắt co giật, không biết nên trả lời thế nào giờ, chỉ thấy Thích Tần tâm thần bất ổn, thân ảnh cũng bắt đầu trở nên mờ dần, như sắp biến mất, có lẽ là đã bị dụng cụ an toàn kiểm tra đo lường thấy biên độ dao động cảm xúc quá lớn, cần phải cưỡng ép offline.
Nhìn bộ dạng này của anh, nếu thật sự giống hắn tưởng tượng, còn chưa có bất cứ hiểu biết gì về thế giới thực, giờ lại bị cưỡng ép offline, khả năng cao là sẽ bị vứt vào trại tâm thần mất.