"Trong nhóm có." Tần Tinh lấy điện thoại ra, mở group lớp trung học cơ sở ra, tìm tin nhắn WeChat của Tạ Hằng Lượng: "Sau này tôi cần gửi chuyển phát nhanh sẽ tìm cậu."
"Haiz, " Tạ Hằng Lượng lau bàn tay còn ướt lên trên người, lấy điện thoại di động ra chấp nhận lời mời kết bạn của Tần Tinh, "Chỗ tôi món lớn món nhỏ gì cũng có thể gửi, cậu có cần cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."
"Nhất định." Tần Tinh cùng hai người đi đến cửa siêu thị, lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai Coca Cola, cho mỗi người một chai: "Vất vả cho các cậu đã chuyển tủ lạnh lớn như thế tới."
"Có Coca thì không vất vả." Tạ Hằng Lượng nói đùa: "Chúng tôi đi làm việc, hẹn gặp lại."
Sau khi hai người rời đi, Tần Tinh đi đến trước tủ lạnh, mở tủ lạnh ra nhìn một chút. Cái tủ lạnh này mặc kệ là kích thước hay chiều sâu, đều làm cho cô rất hài lòng, sau này có thể lần lượt mua một ít thực phẩm đông lạnh đặt ở trong tủ, sau đó từ từ chuyển đến trong không gian của cô.
Tận thế ập đến cho tới nay đều bị gắn cái nhãn "làm người nghe mà sợ", cô tùy tiện đi ra ngoài nói, chỉ sợ không chỉ không có người tin, còn có thể sẽ gây nên phiền phức không đáng.
Cũng may dung lượng không gian tùy thân của cô đủ lớn, đem siêu thị làm thủ thuật che mắt, ở trong một năm cũng đủ tích cóp không ít đồ ăn.
Không đúng, không chỉ một năm, tuy rằng sau đó sửa lại, nói tận thế giáng xuống là bắt đầu từ một năm sau khi thời tiết cực đoan xuất hiện, nhưng trên thực tế tận thế thật sự giáng xuống, còn cần vài năm nữa, một năm sau cô vẫn có thể tiếp tục trữ hàng, nếu cô có thể trữ hàng đầy không gian khi tận thế thật sự giáng xuống, vậy cuộc sống sau này của cô khẳng định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Buổi chiều trong tiệm lại không có khách, Tần Tinh đi đến cửa sau, mở cửa sau ra, nhìn thấy siêu thị Vị Diện quen thuộc, trong lòng thở phào một hơi.
Siêu thị Vị Diện vẫn mở cửa, sau khi cô đi vào, ánh mắt đầu tiên liền thấy mấy quả sầu riêng lớn đặt ở cửa siêu thị, cùng với mấy người đang quỳ lạy.
Tần Tinh:...
Mấy người cũng vào lúc này chú ý tới cô, vô thức khom người: "Thần tiên đại nhân."
Ánh mắt Tần Tinh đảo qua sầu riêng trên mặt đất, trong nháy mắt hiểu rõ công dụng của mấy sầu riêng này, nói trắng ra đây là cống phẩm cho cô.
"Các ngươi đều đứng lên đi, về sau không cần như thế.” Cô kiên trì mở miệng, đợi đến sau khi mấy người đứng lên, nhìn sầu riêng trên mặt đất, "Đây là cho ta?"
"Vâng, đa tạ thần tiên đại nhân dẫn bọn ta tìm được loại trái cây tốt như vậy, những thứ này đều là cho thần tiên đại nhân hưởng dụng, kính xin thần tiên đại nhân chớ ghét bỏ." Một người trong đó nói.
"Các ngươi ăn đủ không?" Tần Tinh hỏi, tuy rằng cô thích ăn sầu riêng, nhưng không đến mức đoạt khẩu phần lương thực, so với cô ăn sầu riêng chỉ vì muốn ăn, sầu riêng đối với những người này mà nói là lương thực cứu mạng.
Cô vừa hỏi xong, tất cả mọi người trước mắt đều lộ vẻ mừng rỡ: "Đủ ăn, rất đủ, hôm nay chúng ta hái được rất nhiều rau dại, vả lại trong cánh rừng kia cũng còn rất nhiều trái cây, ngày mai chúng ta còn có thể đi hái."
"Vậy là tốt rồi." Tần Tinh gật đầu, nhìn Ngọc Nương đứng cách đó không xa đang cầm đá trắng: "Các ngươi dùng đá trắng đổi mì ăn liền không nhất định phải lấy ra bây giờ, có thể giữ đó, lúc này lấy ra quá nhiều, sợ là sẽ để hỏng, ta dạy các ngươi làm sao dùng máy bán hàng, như vậy cho dù ta không có ở đây, các ngươi cũng có thể sử dụng."