Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 30

Chương 30
“Mày nói ai đầu óc có vấn đề? Mày nói ai hả! Chính là mày dụ dỗ, câu dẫn con trai tao! Từ ngày đầu tiên nó đến đây mày cũng chỉ biết cởϊ qυầи áo mê hoặc nó, khiến đầu óc nó mụ mị, khiến nó hầu hạ mày như tổ tông! Cả ngày chỉ Tiểu Diễn Tiểu Diễn, tao rốt cuộc biết lí do! Qủa nhiên a! Mẹ là hồ ly sinh ra con cũng là hồ ly nốt!”

“Ai là hồ ly?! Mẹ tôi chính là được ba cưới hỏi đàng hoàng, a mới là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác?!”

“Mẹ mày mới là kẻ thứ ba!” Dì cuồng loạn. “Nếu không phải tại mẹ mày, tao và ba mày đã sớm kết hôn! Nếu không tại sao tao phải lấy tên quỷ dữ kia, mười mấy năm qua đều không có một ngày nào hạnh phúc?!”

“Kinh tởm, chẳng phải hai người chia tay rất lâu rồi ba mới quen mẹ tôi sao? Đều đã chia tay rồi còn không tìm yêu người khác được sao? Muốn ba tôi cứ ở vậy mong nhớ dì sao?! Mẹ của tôi cho đến sau này đều không biết đến sự tồn tại của dì, còn có thể là người thứ ba?! Đầu óc dì thật có vấn đề!”

“Mày…!”

“Mẹ! Đừng nói nữa!” Anh kêu lên. “Tiểu Diễn, chúng ta chuẩn bị tới trường thôi.”

“Tiểu Viễn! Con xem, mẹ con lại bị nó mắng đến như thế, con còn không giúp mẹ! Còn che chở cho nó?! Mẹ nuôi không con nhiều năm như vậy!”

“Là dì bức không phải sao?! Tạp chủng chỉ tạo ra tạp chủng!”

Lúc nói xong câu đó tôi mới ngỡ ngàng nhận ra, tôi mắng con dì là tạp chủng, nghĩ là mắng anh. Anh thì không để ý, còn dì thì đã muốn xắn áo đến cho tôi một trận.

“Mẹ!” Anh điên tiết lên, tiến tới ôm tôi, che cho tôi.

“Được! Con giỏi lắm! Con ôm nó thì mẹ không đánh sao?! Con xem mẹ đánh, xem mẹ đánh!”

“Sáng sớm đã náo loạn cái gì a!” Lúc này ba cuối cùng cũng hùng hổ xuất hiện. “Đừng ồn nữa, Tiểu Mộng, để cho chúng nó đi học đi!”

“Anh tới đúng lúc lắm! Anh xe, anh xem! Hai anh em với nhau mà ôm ôm ấp ấp, nhìn ra bộ dạng gì?! Tiểu Viễn! Như vậy không được!Từ nay ngủ với mẹ! Tiểu Diễn ngủ với ba nó!”

“Này này này, Tiểu Mộng, em suy nghĩ cái gì thế?” Ba tôi cũng không yên được. “Hai đứa nhỏ quan hệ tốt, ôm ấp không phải chuyện bình thường sao, chúng còn nhỏ thế em tưởng tượng linh tinh gì vậy! Hơn nữa đều là con trai, em tự xem xem!”

Dì bị ba nói một hồi như thế, cuối cùng chỉ còn cách hậm hực qay về phòng, cách cửa mà vẫn còn nghe thấy tiếng dì oán giận nói với ba tôi.

“Toàn chuyện không đâu…”

Tôi thở dài ngao ngán, quay lại nhìn anh, biểu tình có chút phức tạp.

Làm sao vậy? Vì tôi cãi nhau với mẹ anh sao? Nhưng rõ ràng là dì khơi mào, anh sẽ không phải là người hẹp hòi thế đi…

Trên đường đến trường, anh im lặng một cách lạ lùng, đi bên cạnh tôi nhưng không kiếm chuyện nói này nọ. Lúc gần đến trường laiji đột nhiên kéo tay tôi.

“Tiểu Diễn, em nói…em nói với mẹ anh một câu…”

“Cái gì?”

Tôi nghĩ anh bởi vì câu “tạp chủng” kia mà bận lòng. Anh ngẩn người, cúi đầu, dường như có chút bất an. “Em nói anh cho dù là nữ…cho em em cũng không muốn…Tiểu Diễn, anh..anh trong lòng em kém cỏi đến thế sao? Cho dù là con gái, tặng em em cũng không cần sao?”



Anh sao lại tra hỏi điều kì quái như vậy? Tôi quả thật nghĩ không ra.

Chẳng lẽ anh là con gái mà tôi lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy ở cùng phòng với anh sao?

“Anh, đừng trách em nói thẳng, cái đó không có liên quan gì đến nhau.” Tôi vỗ vai anh. “Nếu anh là nữ, bất kể là đẹp đến đâu, em cũng không nghĩ…làm thế với anh. Như vậy không phải lσạи ɭυâи hay sao?Thích đến mấy cũng sẽ không làm vậy, em cũng không bị điên.”

Anh lại ngây ngẩn cả người, nhìn như thể không hiểu những gì tôi nói.

“Anh.” Tôi thở dài. “Hai ta, thù nước không có, nhưng hận nhà thì vẫn là có. Thật sự mà nói, anh đối với em rất tốt, tốt lắm, em cũng không nghĩ anh kém cỏi, nhưng ngàn vạn lần đừng như thể chúng ta có gì đó lén lút, em rửa oan không hết đâu! Mẹ anh bức mẹ em đến phải nhảy lầu, em vẫn nhớ rất kỹ! Tuy rằng không trực tiếp liên quan đến anh, nhưng dù sao đó cũng là mẹ anh, cho nên…”

Anh đột nhiên đứng lại, hoảng sợ nhìn tôi, mặt tái mét.

…Lại làm sao vậy?

Chẳng lẽ…anh không biết chuyện đó?

“Này, đừng nói với em là anh không biết nhé? Đừng bảo em anh không biết mẹ anh không phải tốt đẹp, cứ như thế hiên ngang bước vào nhà em?”

“Gạt…gạt anh?” Anh nhíu mày, nét mặt khó coi đến cực điểm.

“Em lừa anh thì bị xe đυ.ng chết rồi! Không thì anh cho là vì sao mẹ anh lại đến với ba em như thế?”

“Mẹ anh nói, nói ba mẹ em đã không còn tình cảm gì với nhau, sau khi ly hôn, mẹ em mới ngoài ý muốn qua đời…cho nên..anh cho rằng…”

“Không ly hôn, đến lúc mẹ đi vẫn chưa hề ly hôn! Hơn nữa cũng không phải ngoài ý muốn! Mẹ em là bởi ba cùng mẹ anh ở bên ngoài như thế, cho nên quẫn quá mà nhảy lầu! Anh, đây là sự thật!”

“Anh…anh không biết…” Biểu tình trên mặt anh quả thật không thể nào vặn vẹo hơn. “Tiểu Diễn, là giả…giả phải không?”

Trách không nổi, nhìn khuôn mặt kia, tôi yên lặng lắc đầu.

Trách không được? Cái gì trách không được trách không được?! Tôi lại nghĩ cái gì đây!

Trách không được anh vẫn luôn đối tốt với tôi sao? Tốt đến như thể không hề áy náy! Hóa ra mẹ anh làm ra sự tình gì anh đều không hề biết!

Thật sự là kẻ phá hoại. Tôi đã nghĩ thế.

Thật sự không biết nói gì hơn.

Tôi bước đi hai bước, cảm giác anh không bước theo, nhìn lại, thấy anh vẫn đứng đó cúi đầu, bờ vai run lên, nắm chặt tay áo.

“Anh khóc cái gì hả!” Tôi lập tức cáu lên. “Người chết rồi là mẹ em cũng chẳng phải mẹ anh!Em còn chưa khóc thì thôi! Anh khóc cái gì, anh có tư cách gì mà khóc?”

“Tiểu Diễn…thực xin lỗi..”

“Anh nói vậy còn có nghĩa lí gì sao? Đã muộn lâu rồi! Cho dù anh quỳ trước mặt em nói xin lỗi e, cũng không nhận! Cho dù anh có dập đầu cầu xin thì mẹ em cũng không sống lại được! Được rồi, đừng có khóc, em như thế nào thì kệ đi, dù sao đã sớm quen.”

“Tiểu Diễn…”

“Rồi! Rồi! Không nói nữa, vào lớp thôi!”

“Tiểu Diễn, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

“Anh phiền quá!” Tôi bị một đống “thực xin lỗi” làm cho bực mình. “Hôm nay sớm đã chẳng có tâm trạng, anh còn làm thêm chán ghét!”

“Tiểu Diễn, hôm nay có bài kiểm tra..”

“Kệ! Anh cứ làm tốt phận học sinh ưu tú đi! Mặc kệ em!”

“Nhưng Tiểu Diễn…”

“Đi vào a! Nhìn đến anh liền chán ghét! Mau vào trường học!”

Vẻ mặt của anh lúc ấy vừa ngạc nhiên vừa đau buồn, tôi cũng không thèm quan tâm, liền hung hăng bỏ đi, ném túi sách vào giỏ xe anh sau đó tinh thần thoải mái mà trốn học.

-Hết chương 30-