Xuân Khởi

Chương 51 End

Cùng Triệu Hằng mua xong nhà cửa, Chu Dương lại ra nước ngoài. Thời gian đó hai người đều có công việc riêng, Triệu Hằng có thời gian rảnh sẽ đi công trường xem tiến độ, tiểu khu còn đang xây, chờ Chu Dương hơn nửa năm sau về nước, cách thời gian giao nhà vẫn còn sớm.

Lần này Chu Dương không đưa toàn bộ tiền gửi ngân hàng giao cho Triệu Hằng, anh dự định một lần nữa mở cửa hàng nội thất. Chuyện này đành phải nhờ vào bạn bè.

Người bạn tiếc hận thay anh: "Cứ như vậy trở về nước? Có đô Mỹ không kiếm lại đi kiếm nhân dân tệ, bao nhiêu người còn muốn chạy đều không đi được. Cơ hội tốt như vậy, lãng phí một cách vô ích."

Chu Dương nói: "Không quen đồ ăn nước ngoài."

Người bạn chế nhạo: "Là không quen đồ ăn, hay là không quen phụ nữ?"

Chu Dương khẽ cười mắng: "Cút."

"Ai mà không biết cậu chứ!” Người bạn cười hì hì, “ Nói thật đi, lúc nào cậu và chị dâu mới có chuyện vui đấy?"

Chu Dương nói: "Chờ mở cửa hàng."

"Chậc!" Người bạn lên tinh thần, "Nói như vậy, nhiệm vụ của tôi gian khổ rồi!"

Chu Dương cũng không dư dả tiền bạc, anh còn phải để lại một phần trả tiền nhà, bởi vậy tình huống tìm cửa hàng vẫn như năm đó, phải bôn ba khắp nơi, tính toán tỉ mỉ.

Chờ cửa hàng chính thức mở, nhà ở tiểu khu cũng vừa xây xong phôi thô, ông chủ Lương cũng chạy tới, mang theo cấp dưới tới lắp đặt thiết bị mấy tòa nhà, vừa lúc nhà Chu Dương cũng ở trong đó, ông chủ Lương giật dây bắc cầu, để cửa hàng anh nhận phần nội thất.

Đêm nay Triệu Hằng tắm xong, không yên lòng bò lên giường, Chu Dương đắp chăn cho cô, hỏi: "Nghĩ gì thế?

"Tính sổ sách."

"Sổ sách gì?"

"Không phải chính sách thuế mới sẽ được khấu trừ sáu phần sao, căn hộ em vay mua cũng được khấu trừ." Trên chứng nhận bất động sản chỉ viết tên của một mình cô, cô hiện tại ngoài công việc, còn lại tâm tư đều dành cho nhà cửa.

Chu Dương cầm lấy tuýp kem tay trên tủ đầu giường, kéo tay Triệu Hằng đến trước mặt, lấy ra chút kem xoa cho cô, nói: "Chỉ có chút tiền như vậy, cũng không trừ được bao nhiêu."

"Không ít, mỗi tháng một nghìn, có thể tiết kiệm được mấy chục nghìn."

Nhắc đến nhà cửa, Chu Dương thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, em thích dạng lắp đặt thiết bị gì?"

"Bắc Âu hiện đại..." Triệu Hằng tò mò nhìn anh, "Nhà cửa không phải đều theo mẫu sao?"

"Không cần thành thật như thế, dù sao cũng là ông chủ Lương phụ trách lắp đặt thiết bị."

Triệu Hằng hỏi: "Vậy có thể dựa theo yêu cầu của chúng ta?"

"Em nói xem có yêu cầu gì."

Triệu Hằng hăng hái, cô tựa vào đầu giường, ngồi thẳng dậy nói: "Nhà bếp kiểu mở, sàn vân gỗ..."

Chu Dương vẫn nắm tay cô, anh đặt tuýp kem sang một bên, nghiêm túc nghe cô nói.

Bọn họ đều không phải là người nói nhiều, rất ít khi thao thao bất tuyệt, Triệu Hằng chỉ nói không ngớt ở hai chuyện, một là nhà cửa, hai chính là sức khỏe của anh. Có lẽ là mấy năm trước ở lâu với Tiểu Á, bên tai quá yên tĩnh, cho nên hiện tại anh rất thích nghe giọng của Triệu Hằng.

Những ngày kế tiếp, hai người đều bận rộn, Triệu Hằng còn đỡ, công tác cơ bản đúng giờ tan làm, thỉnh thoảng mới phải tăng ca, Chu Dương lại bận như con quay, phải nửa đêm mới về, hỏi anh bận cái gì, anh nghĩ một lát mới dỗ người trả lời: "Chờ một chút."

Đối với loại chuyện này, những cặp đôi khác sẽ biến nó thành niềm vui bất ngờ, nhưng Chu Dương sẽ không gạt Triệu Hằng, cô đoán được anh đang lắp đặt thiết bị nhà mới, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ chờ, trong lòng hai người tự biết rõ bí mật.

Chu Dương tự mình ra tay, làm điện nước, đồng thời giúp đỡ cả thợ mộc. Ông chủ Lương nghe nói tới chuyện này, cảm thán một lúc lâu. Vợ ông không hiểu bình luận: "Đây không phải là ăn no rửng mỡ sao."

"Bà biết cái gì chứ." Ông chủ Lương nói, "Cậu ấy đang kiếm về từng chút mà vợ cậu ấy đã mất đi đấy, năm đó là cậu ấy lắp đặt nhà cửa, hiện tại nhà này cũng phải đích thân cậu ấy lắp đặt thiết bị mới có ý nghĩa, "

"Năm đó xảy ra chuyện gì?"

Ông chủ Lương kể chuyện cho vợ nghe.

Bà Lương nghe xong, không khỏi cảm khái: "Lại còn có chuyện như vậy." Lại hỏi, "Theo lời ông nói như vậy, cậu ấy đã kết hôn rồi sao? Đó là chuyện khi nào, không mời chúng ta tham gia hôn lễ sao?"

"Chưa kết hôn." Ông chủ Lương nói.

"Vậy ông vừa mới nói cái gì vợ cậu ấy."

"Không phải vợ thì là gì?"

"Một tờ giấy kết hôn mới chứng nhận thân phận hợp pháp, Triệu Hằng, cậu nói xem năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Năm đó kế hoạch lớn chí khí thế mà?" Lý Vũ San chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bận rộn gần một năm, bé con nhà cô ấy cũng đã hai tuổi, Triệu Hằng vẫn còn chưa hoàn thành chuyện lớn đời người.

Triệu Hằng cho bé ăn sữa chua, nói: "Sao cậu càng ngày càng giống mẹ chồng cậu thế?"

"Vậy cậu bây giờ không nghe người già nói nữa sao?"

"... Mồm mép thật sắc bén." Triệu Hằng liếc cô ấy.

"Nhận khích lệ. Cậu đừng đánh trống lảng chuyện khác."

Triệu Hằng đút miếng sữa chua cuối cùng, nhét hộp không vào trong tay cô bạn, đứng lên, chỉnh lại một chút quần áo nói: "Được rồi, cậu trông con đi."

"Sao về sớm thế?"

"Có hẹn với Chu Dương."

Lý Vũ San "....."

Cuộc hẹn này tới đột ngột, mười phút trước Triệu Hằng nhận được tin nhắn qua wechat của Chu Dương, anh hẹn cô ở nhà mới.

Nhà đã hoàn thành lắp đặt thiết bị, nhưng còn chưa chính thức bàn giao, Triệu Hằng đã lâu không đến. Cô lái xe rời khỏi biệt thự nhà Lý Vũ San, đến tiểu khu, cô không xuống xe ngay.

Cô nhìn gương chiếu hậu, tô lại son môi, sửa lại tóc một chút. Xuống xe, cô chậm rãi đi vào tòa nhà.

Nhà mới ở tầng hai mươi, cô ở đứng cửa phòng, khẽ gõ cửa.

Đợi vài giây, cô mơ hồ nghe phía sau cửa vang lên tiếng bước chân.

Cô không cử động nữa, cửa từ từ mở ra, cô và người bên trong cánh cửa đứng đối mặt với nhau.

Đối phương dịch sang bên cạnh,tầm mắt Triệu Hằng rơi vào trong phòng.

Nhà bếp kiểu mở, sàn vân gỗ, trần đơn giản, bàn ăn đá cẩm thạch, sô pha màu trắng, tông cà phê làm màu chủ đạo, khung cửa ban công màu trắng.

Tất cả thay đổi đều dựa theo sở thích của cô sửa lại, Triệu Hằng vuốt mặt tường trơn bóng, cẩn thận nhìn từng chỗ, cuối cùng tầm mắt rơi trên bàn nước.

Mặt trời chiều ngả về tây, chiếc bóng to phủ lên, nhấc bó hoa hồng trên bàn, mở hộp nhẫn.

Không có ồn ào náo nhiệt, nhạc điệu ầm ĩ, cũng không có bóng bay màu loè loẹt, cứ thế nước chảy thành sông, thuận lý thành chương, Triệu Hằng cho là mình sẽ phải rất bình tĩnh, nhưng tầm nhìn vẫn còn mơ hồ.

Bóng người đến gần, cô thấy không rõ mặt của anh, cô nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên thấy anh, ngày đó anh chìm trong lớp bụi, ngũ quan không thấy rõ.

Mà hôm nay, cho dù người ở trong bóng tối, cô cũng có thể thấy rõ khuôn mặt anh.

"Chúng ta kết hôn nhé." Anh nói.

Cô đáp."Vâng."

Lập xuân, đầu tháng 2 năm 2021.

Chu Dương và Triệu Hằng cử hành hôn lễ, dọn vào nhà mới.

Hết.