Ban đầu hắn còn lo lắng rằng Tề Ôn Nhiên là vai chính, không biết mình phải làm thế nào để vượt qua ánh hào quang nhân vật chính này, dù sao giữa hai người họ cũng có thù hận.
Khi hiểu rõ những điều này, trong lòng Chử Triều An mới an tâm hơn một chút.
Ngoài ra, điều quan trọng nhất hiện giờ của hắn là phải tìm cách kích hoạt thanh tiến độ của Giang Tẫn.
Chỉ là không biết, điều kiện để kích hoạt là gì.
“Hệ thống, không tương thích mà ngươi nói… có nghĩa là gì?” Nếu mục tiêu của nhiệm vụ này chỉ là để có được Đạo Thể Thông Linh, thì hắn không cần phải phí tâm nữa.
Chỉ cần chữa lành vết thương là hắn có thể rời đi ngay lập tức.
Vì Đạo Thể Thông Linh đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Một sự cải thiện về thể chất không đủ để trói buộc Chử Triều An.
【Hệ thống: Không tương thích có nghĩa là, nếu ký chủ không thể hòa nhập với thế giới này, thì có khả năng sẽ bị Thiên Đạo phát hiện ra ngươi không phải là người của thế giới này, sau đó sẽ bị bài trừ.】
Quả nhiên, không đơn giản như vậy.
Ánh mắt Chử Triều An thoáng trở nên nghiêm nghị, “Bị bài trừ thì sẽ như thế nào?”
Nói đến đây, hắn đã có câu trả lời trong lòng.
【Bị đẩy ra khỏi thế giới này, bước vào không gian dị chiều.】
【Mức độ nguy hiểm: 100%.】
Nói cách khác, là sẽ chết.
Sau khi biết được điều này, lúc Giang Tẫn hỏi tới tình trạng cơ thể của mình, Chử Triều An liền thể hiện sự ngoan ngoãn khác thường, trên mặt còn bày ra vẻ "vui mừng vì được yêu mến", hắn ta hỏi gì đáp nấy.
Vọng Quân Tiên Tôn vốn nổi danh là đệ nhất mỹ nam trong giới tu chân, khuôn mặt thanh nhã đoan chính của hắn ta tinh tế như ngọc quý, đôi mắt sáng trong như dòng nước mùa thu, tựa như có một dòng nước ấm chảy trong đó.
Chử Triều An nhìn thẳng vào mắt đối phương và mỉm cười đầy chân thành.
Bởi vì khi Giang Tẫn mở miệng hỏi "Ngươi có nguyện làm đệ tử duy nhất của ta không?", hệ thống đã nhắc nhở hắn.
【Kích hoạt mối quan hệ, bắt đầu thu thập khí vận, tiến độ nhiệm vụ: 0.01%.】
Ngay sau khi âm thanh điện tử vang lên, thanh tiến độ bên cạnh Giang Tẫn từ trạng thái chưa kích hoạt màu xám đã chuyển thành màu xanh nhạt, ở giữa hiện rõ "0.01%".
“Đệ tử Lục Duẫn, bái kiến sư tôn!”
Chử Triều An nở nụ cười, cất giọng âm vang mạnh mẽ.
Ánh mắt của Giang Tẫn lộ ra chút ý cười, đỡ hắn đứng dậy, "Ngươi còn đang bị thương, hãy dưỡng thương cho tốt, sau đó chúng ta sẽ cử hành đại lễ bái sư."
Là người đứng đầu Triều Diễn Tông, việc bái sư không thể qua loa như vậy.
Chử Triều An cũng không nhiều lời về lý do tại sao cơ thể hắn lại có nhiều vết thương như vậy, ngoan ngoãn đáp: “Đa tạ sư tôn.”
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường rằng thanh tiến độ đã tăng lên.
Từ "0.01%" đã trở thành "0.02%".
Trong lòng Chử Triều An thầm cười nhạt.
Đối với mức tăng ít ỏi thế này, hắn cũng có thể hiểu.
Chỉ là, con đường chinh phục này thật dài...
Thời gian thấm thoát trôi qua như bóng câu qua cửa sổ, thoáng chốc đã ba năm.
Trên con đường núi quanh co của Thiên Trần Phong.
Lúc này, có hai nhóm đệ tử mặc đạo bào đang đi lên, thỉnh thoảng bọn họ lại thì thầm trò chuyện.
“Đại hội sắp tới rồi, lần này không biết những sư huynh đệ nào sẽ được chọn đi.”
“Không cần nói, người đó chắc chắn sẽ đi.”
“Ta cũng đoán vậy! Lục sư huynh có thiên tư cao như vậy, mới vào sư môn chưa đầy một năm mà đã kết đan, thật khiến người ta ghen tị! Bây giờ không biết tu vi của huynh ấy đã lên đến đâu rồi. Không cần phải nói, tôn thượng nhất định sẽ đưa huynh ấy đi cùng!”
Đại hội mà họ nhắc đến là đại hội tu chân giới mười năm một lần, các chưởng môn của các tông đều sẽ mang theo nhiều đệ tử xuất sắc tham gia.
Lần này đến lượt Bồng Lai Các chủ trì.
Triều Diễn Tông sẽ sớm khởi hành tới Bồng Lai, nhưng hiện tại ngay cả danh sách còn chưa được lập ra.
Những đệ tử có thâm niên đều biết, những năm trước, vào thời điểm này, danh sách những người được đi cùng đã được chọn ra từ lâu.
Năm nay chậm trễ như vậy, cũng không trách các đệ tử bàn tán xôn xao.
Mọi người đang nói chuyện thì chợt thấy trên bậc thang trăm bậc trước mặt có một thiếu niên cao ráo mặc áo bào trắng chậm rãi bước về phía họ, tất cả mọi người đều tự động dừng bước.