Chương 38: Thế như chẻ tre
Đại đội nhân mã của Viên Liệt được giao lại cho phó tướng dẫn dắt, hướng thẳng đến tây nam, phần lớn lộ trình đều bằng phẳng, chủ yếu là đi trên đường cái, hơn nữa mười vạn đại quân cũng chẳng giấu đi đâu được, cứ thế hiên ngang mà hành quân.Bản thân Viên Liệt thì cùng với Ân Tịch Ly, Hạ Vũ, Tiêu Lạc và Viên Lạc, đem theo vài thϊếp thân thị vệ, cải trang thành thương nhân, phóng ngựa tới vùng biên cương phía Nam đi tiền trạm.
Ân Tịch Ly và Viên Liệt ở cùng với nhau mấy ngày cũng hòa hảo trở lại, nhưng Tiêu Lạc và Hạ Vũ thì vẫn không cách nào tự nhiên như trước kia được.
Hiện tại Hạ Vũ chẳng phải cố tình mà là thật sự không thèm để ý đến Tiêu Lạc nữa, Tiêu Lạc cũng có hơi tức khí, tiếc rằng bản thân đang thất thế nên tạm thời cứ coi như hắn nhường nhịn Hạ Vũ đi.
Mọi người im lặng suốt quãng đường, chỉ trong một ngày, rốt cuộc cũng đến được thành Lạc Thủy lân cận Nam quốc.
Thành Lạc Thủy đây vì muốn nghênh đón mười vạn nhân mã của Viên Liệt nên đã bắt đầu giới nghiêm toàn thành, thương nhân qua lại lẫn hầu hết khách đi đường đều phải thông qua kiểm soát.
Tại cổng thành, có một đoàn người dài đang chờ được cho vào.
Ân Tịch Ly cũng xếp vào hàng ngũ, phấn khởi ngửa mặt quan sát cổng thành rồi quay sang hỏi Viên Liệt đứng bên cạnh, “Ai, ngươi nói xem tên thành được người ta đặt khởi nguồn từ đâu? Lạc Thủy thành gì đó nghe cũng hay thật nhỉ?”
“Nguyên nhân… là trong thành có rất nhiều sông.” Ngay lúc ấy, một nam nhân mảnh khảnh vận hắc y xếp hàng trước bọn họ quay đầu lại, nói, “Thành này gần như được xây dựng trên sông, ngõ ngách thiên mạch
[48]
ngang dọc rất khó đi, đã vậy còn không có rào chắn, một khi bất cẩn thì sẽ rơi xuống nước ngay, cho nên được gọi là Lạc Thủy.”
Ân Tịch Ly giương mắt nhìn xem ai ở phía trước, chỉ bắt gặp một nam tử mới tầm mười mấy tuổi, nước da trắng trẻo, thanh tú, thoạt nhìn rất thư thái.
Tịch Ly nhìn ngang nhìn dọc, nhận thấy thanh niên này mang nét gì đó rất quen thuộc lại có chút hiền lành, rồi đột nhiên nheo mắt lại cười, “Ha hả… Ai nha.”
Hắn còn chưa kịp nói gì, Viên Liệt ở bên cạnh đã ngắt vào cánh tay hắn một phát.
Ân Tịch Ly xoa tay đầy khó hiểu rồi quay đầu ngó Viên Liệt__ Sao lại ngắt ta?
Viên Liệt đưa mắt trừng hắn__ Ngươi bệnh hả, vừa gặp người hiền lành là lại lên cơn, người này có võ công đó!
Ân Tịch Ly ngẩn người, hành động của Viên Liệt hàm ý muốn cảnh báo hắn đừng nên chọc đến thanh niên kia, hãy tự nhìn lại mà cải tà quy chính đi.
Thanh niên kia thì hoàn toàn không nhận ra Ân Tịch Ly có ý đồ gì, chỉ mỉm cười quan sát hắn và Viên Liệt một chút, có vẻ rất ôn hòa. Ân Tịch Ly nheo mắt lại__ U! Người này so với tiểu bạch thố Trần Miễn còn dễ trêu hơn.
“Vân, mau nhanh lên.” Lúc này, phía trước có một nam tử cao lớn ngồi trên lưng ngựa, quay đầu gọi thanh niên kia.
Nam tử tên Vân cười cười với Ân Tịch Ly rồi xoay người cưỡi ngựa đuổi theo.
Ân Tịch Ly nhận thấy nam tử vừa gọi thanh niên nọ thoạt nhìn rất bá đạo, vóc người lẫn khí khái đều có điểm tương đồng với Viên Liệt, người thì đã trở về mà hắn vẫn còn trách khứ, “Sao gặp ai ngươi cũng cười được a, cẩn thận kẻo bị người ta lường gạt chứ.”
“Không thể nào.” Nam tử tên Vân cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nét cười.
Nam tử cao lớn nhếch nhếch mày, tiện thể liếc nhìn Ân Tịch Ly một cái, thấy Ân Tịch Ly có dung mạo xuất chúng thì hơi nheo mắt lại, sau đó kéo kéo ngựa, nhường đường cho nam tử tên Vân vượt lên phía trước mình, đồng thời trừng mắt với Ân Tịch Ly đầy cảnh giác.
Ân Tịch Ly chớp mắt mấy cái, người nọ cứ như đang bảo hộ một tiểu hài tử, nhãn thần kia rõ ràng đã thay hắn tuyên bố, người này là của ta, tránh càng xa càng tốt, cấm tiếp cận!
Ân Tịch Ly kiềm không được, quan sát kỹ hơn, tướng mạo nam tử kia có điểm giống người ngoại tộc, trừ khoảng tuấn lãng, hắn còn mang thêm chút hiểm ác, đặt biệt là ở ánh mắt__nguyên lai ngoài Viên Liệt ra, vẫn còn có người sở hữu một đôi mắt tràn đầy dã tâm như thế.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Thấy đồng bạn ngẩn người, nam tử tên Vân quay đầu lại gọi hắn, “Vào thành a, chẳng phải ngươi bảo là thèm bạch thiết nhục (thịt luộc xắt) sao?”
Nam tử kia vừa nghe xong thái độ liền dịu xuống, lỗ tai thoáng đỏ lên, ngoảnh mặt bám theo.
Ân Tịch Ly ở phía sau quan sát, chớp chớp mắt__Hảo thú vị a!
Viên Liệt thấy cặp mắt hắn sáng long lanh, đoan chắc là hắn lại đang lấy người khác ra làm mục tiêu trêu chọc, đành lắc đầu rồi cùng mọi người vào thành.
Hạ Vũ vận một thân bạch y, nhìn thoáng qua, kiểu gì cũng thấy đây chính là một mỹ thiếu niên trẻ trung, thu hút sự chú ý của vô số người. Tiêu Lạc khẽ nhíu mày__ Hạ Vũ đối với ai cũng bày ra khuôn mặt tươi cười, còn hắn thì chỉ nhận được vẻ mặt chán ghét, ức thật!
Sau khi qua khỏi cửa thành một cách thuận lợi, Ân Tịch Ly lại gặp ngay nam tử đã biết mặt nọ ở bên cạnh, hắn lập tức cười hỏi, “Huynh đài, có thông thuộc thành Lạc Thủy này không?”
Thanh niên mỉm cười, gật đầu, “Cũng tương đối.”
“Vậy muốn ăn ngon thì phải đến đâu?” Ân Tịch Ly hỏi, “Bọn ta vừa đi cả một ngày đường, nên cần tìm chỗ nghỉ chân.”
“Nga, phía trước có Vạn Phúc lâu là nơi tốt nhất ở thành Lạc Thủy này, hiện giờ chỗ đó…” Lời còn chưa dứt, nam tử nọ đã bị đồng bạn của hắn đến lôi đi, “Ai nha, chẳng phải cứ nói Vạn Phúc lâu thôi thì được rồi sao, đừng nói chuyện với người lạ, coi chừng bị bắt cóc đó.” Nói xong, với tay túm lấy dây cương ngựa của đối phương, kéo đi.
Ân Tịch Ly nhìn theo càng cảm thấy thú vị hơn, Viên Liệt tiến lại gần, “Tịch Ly, chúng ta mau tìm nơi dùng bữa đi, đói chết mất!”
“Được thôi.” Ân Tịch Ly gật đầu, cùng với bọn Viên Liệt hướng đến Vạn Phúc lâu.
Người thanh niên vừa chỉ đường cho Ân Tịch Ly đích thị là Tương Vân, mà người lôi hắn đi thì còn ai khác nữa ngoài Man vương.
“Ngươi làm gì kỳ vậy, người ta mới đến, nên ta chỉ đường cho một cái thôi mà.” Tương Vân có chút bất mãn nhìn Man vương, “Hơn nữa ta cũng đâu còn là tiểu hài tử, làm sao có thể bị bắt cóc được?”
“Ngươi thật ngây thơ, trên đời này có rất nhiều kẻ xấu!” Man vương bĩu môi, không quên dặn thêm, “Còn nữa a, không được để lộ ra với người khác là ta thích ăn bạch thiết nhục!”
Tương Vân nhấp nháy mắt nhìn hắn, “Tại sao?”
“Tóm lại là đừng có nói!” Man vương trông thấy phía trước đã là Vạn Phúc lâu, liền cùng Tương Vân xuống ngựa, trước khi bước vào nhà trọ còn quay đầu nhìn, nhận ra nhóm của Ân Tịch Ly cũng theo đến nơi, không khỏi nhăn mày chậc một tiếng__ Phiền!
“Ngươi biết người nọ a?” Tương Vân tò mò nhìn Man vương, “Hắn có gây thù chuốc oán gì với ngươi sao?”
Man vương nhíu đỉnh mày, nói, “Người nọ nhìn qua cũng biết là một thư sinh, làm thế nào ta có thể giao du với hắn được?” Nói đến đây thì Man vương bèn nuốt lại nửa câu sau__Ai bảo ngươi thấy người ta đẹp rồi cứ đi theo người ta?!
“Ai, Man, ngươi trông người bên cạnh hắn kìa, hình như võ công cao cường lắm.” Tương Vân nói.
“Đâu chỉ có hắn, mấy người ở phía sau đều là cao thủ, thậm chí cả thiếu niên kia cũng vậy… Thiệt!” Man vương nói một cách bất phục, “Chẳng lẽ là Trung Nguyên võ lâm nhân sĩ trong truyền thuyết sao?”
“Kỳ thực ta lại thấy bọn họ giống quân nhân hơn.” Tương Vân lắc đầu, “Không hề giống kẻ hành tẩu giang hồ.”
Man vương nghe xong thì khẽ chau mày, đưa mắt quan sát, ánh nhìn dừng lại ở trên người Viên Liệt, thoáng giật mình, “Ây…”
“Chuyện gì vậy?” Tương Vân nhận ra thái độ hoài nghi của hắn.
“Không…Hình như đã từng gặp qua hắn ở đâu đó rồi thì phải?” Man vương gãi gãi đầu, “Trông khá quen mắt a.”
“Trước kia chẳng phải ngươi đã được xem qua cả mớ tranh vẽ các đại tướng lĩnh vùng Trung Nguyên sao?” Tương Vân cùng hắn sóng bước vào Vạn Phúc lâu, lên lầu tìm một chỗ đối diện với cửa sổ ngồi xuống, gọi những món ăn ưa thích của Man vương rồi hỏi hắn, “Có khi nào hắn là một tướng lĩnh không?”
Được sự gợi ý của Tương Vân, Man vương tức thì giật mình, nhưng sau đó lại lắc đầu, nói, “Không đâu…Người đó hình như không trẻ như thế.”
“Ai cơ?”
“Trung Nguyên đệ nhất dũng tướng – Viên lão tướng quân.” Man vương đáp.
Tương Vân liền sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút rồi rướn đến gần nói nhỏ, “Man, là hai nhi tử của Viên lão tướng quân a, Viên Liệt và Viên Lạc đó, lãnh binh đi chinh phạt lần này chính là Viên Liệt!”
Man vương cân nhắc một lúc, lập tức tán thành ngay, người kia rất có khả năng là Viên Liệt a, hắn lập tức mở to mắt nhìn Tương Vân.
Tương Vân cũng cùng hắn nhìn nhau một hồi, rồi sau đó dùng cái muôi gõ gõ vào quai hàm của hắn, “U, coi chừng tròng mắt bị văng ra ngoài kìa, ngoan, khép mồm lại đi.”
Man vương ngượng ngùng gãi gãi mặt, nhận ra bản thân vừa mới thất thố, còn Tương Vân thì cười híp mắt.
Man vương thấy hắn cười cặp mắt cong thành hình bán nguyệt, liền lắc lắc đầu, tên này bộ dạng có vẻ chân chất, nhưng kỳ thực lại rất đào hoa! Ấm ức thì ấm ức, hắn vẫn nhịn không được mà len lén nhìn.
Viên Liệt mới xuống ngựa thì Ân Tịch Ly đã nhắm thẳng lầu hai vọt lên, Viên Liệt níu hắn lại, nói, “Ai, thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện, người ta không trêu chọc đến ngươi, sao ngươi cứ phải bám theo không tha vậy?”
Ân Tịch Ly tặc lưỡi một tiếng, nói, “Tri kỷ tri bỉ trăm trận trăm thắng, vừa rồi ngươi có trông thấy người đi cùng tiểu Vân Vân kia không?”
Dĩ nhiên là Viên Liệt có thấy, hắn cũng khá bất ngờ khi nhận thức được sự tồn tại của một kẻ rất giống với mình__người nọ, toàn thân toát ra ngạo khí lẫn phách khí, lại thêm thái độ hào sảng, giống như người ngoại tộc, chắc hẳn là có địa vị, võ công cũng cao cường.
Ân Tịch Ly nắm lấy một đầu ngón tay của Viên Liệt rồi mở lòng bàn tay hắn ra, viết lên đó chữ “Man”, sau đó nhướn mày một cái.
Viên Liệt ngẩn người, giương mắt nhìn Ân Tịch Ly chăm chú, “Có thật không a?”
Ân Tịch Ly bật cười, “Gạt ngươi để làm chi?”
“Làm sao ngươi biết được?”
Ân Tịch Ly nhún vai, “Lão tử thông minh mà!” Nói đoạn, huýt sáo rồi phất tay áo bỏ lên lầu hai, lớn giọng hô, “Tiểu nhị, ta muốn ăn, đem cho ta bạch thiết nhục (thịt luộc cắt), hoa nhục trư (thịt ba chỉ), trư đầu nhục (thịt đầu heo) mỗi loại hai mươi cân!”
“Há” một tiếng, hầu hết thực khách trong tửu lâu đều phá ra cười, được lắm, thư sinh này vừa gọi đến sáu mươi cân thịt.
Viên Liệt đi phía sau đành lắc đầu.
Tiêu Lạc và Viên Lạc thì không nề hà, chẳng biết Ân Tịch Ly lại muốn rước vào cái gì thị phi nữa đây.
Trái lại, Hạ Vũ chẳng buồn để tâm, thảo dược ở vùng tây nam vô cùng đa dạng, hắn dự tính chốc nữa nên đảo qua các tiệm dược phô (thuốc bắc) một lượt.
Tiêu Lạc thấy hắn tụt về phía sau thì dừng lại chờ, rồi gọi, “Nhanh chân lên.”
Hạ Vũ ngẩng mặt nhìn Tiêu Lạc.
Hai mắt vừa chạm nhau, Tiêu Lạc đã thấy tâm thần bấn loạn, nhãn thần kia trông rất quen thuộc, khiến hắn không khỏi nhớ tới Hạ Vũ thời niên thiếu – người đã hằng đêm đi vào trong mộng của hắn.
Tiêu Lạc cười khổ, giờ thì tiêu rồi, Hạ Vũ với hình dáng hiện tại, căn bản là khiến hắn vô phương kháng cự a.
Cả đoàn cùng nhau lên lầu hai, chọn một bàn ở vào vị trí đối diện với Man vương để an tọa, Ân Tịch Ly vừa ngẩng đầu, lập tức bắt gặp khuôn mặt tối sầm của Man vương, trước mặt hắn chính là bạch thiết nhục, còn có hoa nhục trư và có luôn cả trư đầu nhục…
Ân Tịch Ly phụt cười rồi nháy mắt vài cái với hắn.
Man vương xấu hổ, nhìn sang Tương Vân ở kế bên.
Tương Vân lại hùa theo cười cùng Ân Tịch Ly, chỉ chỉ vào ba món ăn đã nói trên, rồi bảo, “Ba món này là sở trường của Vạn Phúc lâu đó, bọn ta vốn ở phía nam, ngày thường hiếm có cơ hội được ăn thịt trư, nên lần nào cũng đến đây để ăn.”
Man vương ngầm nắm lấy góc áo của Tương Vân dưới gầm bàn__Đừng nói nữa, mất mặt a!
Tương Vân vẫn cứ chớp chớp mắt__Có sao đâu a.
Ân Tịch Ly mỉm cười__Vân kia đúng là khiến người ta yêu mến.
Viên Liệt tỏ ra không hài lòng, nhìn Ân Tịch Ly__Ngươi bớt trêu chọc người khác đi.
Ân Tịch Ly lấy từ trong bao hành lý ra một bình rượu nhỏ ném qua, Tương Vân giơ tay tiếp được, quả nhiên là có võ công.
“Đây là rượu quế hoa của trung nguyên, mùi vị khá lắm.” Ân Tịch Ly cười tít mắt với Tương Vân.
Tương Vân gật đầu, “Đa tạ.”
Man vương thấy Tương Vân rót rượu toan uống thì không khỏi nhíu mày, hạ giọng lầm bầm một câu, “Không nên uống mấy thứ người lạ đưa…Không sợ có độc a?”
Tương Vân uống một ngụm xong, nói với Man vương, “Uống khá a, ngon lắm, ngươi muốn thử không?”
Man vương ngửi kỹ hương rượu, do dự một lát, nói thầm, “Đưa một chén nếm thử xem.”
Tương Vân vừa cười vừa rót rượu cho hắn.
Đồ ăn của nhóm Viên Liệt cũng đã được đem lên, mọi người lao vào ăn uống, bọn họ tính luôn cả đám thị vệ đi theo tổng cộng hết ba bàn, trừ Ân Tịch Ly và Hạ Vũ có sức ăn bình thường ra, những người khác đều ăn rất khỏe, hơn nữa thịt ở Vạn Phúc lâu này làm quả là thật tuyệt, sáu mươi cân kỳ thực vẫn còn chưa đủ.
Ăn giữa chừng, Tiêu Lạc đột nhiên mở lời nói với Hạ Vũ, “Chốc nữa…Ta dạo qua các hiệu thuốc ven đường với ngươi nha?”
Hạ Vũ hơi ngạc nhiên, rồi đáp lại một câu, “Tự ta đi được rồi, ngươi có hứng thú gì tới dược đâu.”
“…” Tiêu Lạc trầm mặc một hồi, “Chẳng phải ngươi muốn thu ta làm đồ đệ ư… truyền nhân của Dược vương phái thì sao có thể không hứng thú với dược kia chứ?”
Ân Tịch Ly và Viên Liệt nghe xong liền sửng sốt__ Khϊếp a! Rốt cuộc Tiêu Lạc cũng đã triệt để thỏa hiệp rồi a!
Thế nhưng, lúc này Hạ Vũ vẫn chưa để lộ ra biểu hiện gì với Tiêu Lạc cả, chẳng nói chẳng rằng, chỉ gật đầu đáp ứng.
Đôi mắt Tiêu Lạc lộ rõ nét vui mừng, hắn lấy đĩa rau cho Hạ Vũ, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm_ Phỏng chừng là cuối cùng cũng đã hòa hảo lại rồi.
Viên Liệt nhìn Ân Tịch Ly như có ý hỏi__Hai người bọn họ định đến các hiệu thuốc, vậy còn chúng ta giờ phải làm gì?
Ân Tịch Ly mỉm cười rồi đưa mắt liếc qua nhóm Tương Vân__Theo bọn họ chứ sao nữa.
Viên Liệt nghĩ ngợi một chút, nếu người này thực sự là Man vương thì cũng đáng bỏ công ra một phen, nên gật đầu đồng ý với Ân Tịch Ly, rồi cúi xuống ăn tiếp.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hài lòng, duy có mỗi Viên Lạc ngồi đối diện Ân Tịch Ly là lại có chút lạc lõng__Suốt dọc đường đi, người Ân Tịch Ly để tâm đến nhất định là đại ca, chính mình nhìn hắn bao nhiêu lần, hắn đều không quay đầu lại nhìn lấy một cái…