Chương 2
Đến nhà mới Ái Ái dọn đẹp xong liền lên giường ngủ, một ngày thật mệt mỏi, giấc ngủ kéo đến rất nhanh chỉ là trong mơ cô khóc thất nhiều. Hôm sau thức dậy cảm thấy đầu đau, mắt sưng. Sắp tơi dù là bảo táp hay mưa giông cô vẫn phải cố gắng chống lại.Thuận tiện với lấy điện thoại cô phát hiện 1 loạt tin nhắn bên group, hôm nay nhóm cô tổ chức đi chơi, thường những hoạt động này cô không tham gia và cũng ít khi quan tâm. Suy nghĩ hồi lâu cô quyết định hỏi thử
- Mình tham gia được không? {Ái Ái}
- Ohhhhhhhhhhh {Lâm Kha}
- Có thật không người đẹp? {Hoàng My}
- E tình nguyện qua đón!! {Diệp Thành}
Ái Ái không ngờ cô được chào đón nồng nhiệt đến thế, vậy thì đi chơi thoơi, đã lâu lắm cô chưa đi đâu. Cô nhanh chóng trả lời đồng ý, giờ chuẩn bị nhanh hành lí cho chuyến du lịch dài ngày sắp tới, bất giác cô mỉm cười, mọi việc vẫn không đến nỗi tệ đúng không.
Vừa sắp xếp đồ đạc vừa hát khe khẽ Ái Ái chợt phát hiện, cô không thể để Diệp Thành đến nhà cô được, cô chưa muốn mọi người suy đoán hay biết gì đó về chuyện xảy ra với cô. Ái Ái vội gọi điện thoại thông báo cô sẽ tự đến nơi tập trung, ai ngờ Diệp Thành thông báo đã đến nhà cô, đang đợi bên dưới, haiz, sao cô lại quên mất nhà anh chàng này gần nhà cô chứ,.... Đành phải nói đang bên ngoài, chưa kịp nói hết Diệp Thành nhất quyết bắt cô nói vị trí, anh bảo do đã hứa hẹn với nhóm, giờ không đón được cô là không được yên thân. Ái Ái cắn môi đắn đo xong vẫn nói địa chỉ, chưa đầy 10 phút sau điện thoại đã rung lên, nghiêng người nhìn qua cửa sổ cô đã thấy chiếc Mitsubishi màu đen quen thuộc, anh chàng này có sở thích dòng xe thể thao đa dụng. Người đã đến cô không còn lựa chọn nào khác, kiểm tra cửa nẻo, Ái Ái khóa cửa, mang giày, đeo balô trên vai nhanh chóng xuống nhà.
Từ xa Diệp Thành đã bật cười, Ái Ái cùng tuổi mà nhìn cứ như trẻ con, khiến anh đùa
- Bà chị, nhìn thế kia ai biết đã có gia đình, sao hom nay được đi bụi thế, chồng chị không ghen à?
- Không ghen tuông gì nữa đâu -Ái Ái nhẹ nhàng đáp lại
Diệp Thành hơi nhíu mày, có cái gì đó không đúng ở đây, đến lúc cô đến bên cạnh anh liền mở cửa làm động tác mời. Vào xe Ái Ái hỏi tăm về hành trình, thật sự cô chỉ biết đi biển, còn chính xác thì không biết, cần chuẩn bị những gì, ... Sau cùng cô ngập ngừng hỏi về việc cô tham gia có làm xáo trộn gì không. Đến lúc này thì Diệp THành bật cười,
- Mọi người hay bảo chị rất giữ kẻ, hôm nay đúng là vậy, chị yên tâm, nơi chúng ta đến thuê phòng là nhà em, không phát sinh thêm chuyện gì, cứ yên tâm, giờ e sẽ đưa chị đến nơi, chị ngủ một chút đi, phía sau có nước và bánh ngọt, chị cứ tự nhiên nhé!
- Ủa, không đến chỗ tập trung à?
- Người ta đã đi hôm qua rồi.
- ....
- Chị có vẻ mệt, ngủ đi đến nơi em gọi.
- Cám ơn em.
Thật sự tối qua cô ngủ nhưng không sâu, một phần do bản thân cô khác sợ ma, lúc nay bên cạnh chắc chắn có người nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc Ái Ái thức giấc thì xe đã dừng hẳn tự bao giờ, xoay người thì thấy Diệp Thành đang nhìn cô
- Chị thức rồi à, vào ăn gì đi nhé, bụng đói thì em không lái xe nổi.
Không đợi Ái Ái trả lời Diệp Thành ra khỏi xe, mở cửa mời cô. Quán ăn này nhìn rất lịch sự, sạch sẽ, trời lại có nắng nhè nhẹ, khiến tâm trạng Ái Ái rất thoải mái. Suốt buổi ăn Diệp Thành im lặng một cách âm trầm, khiến cô cũng không tiện mở lời, không khí vừa thay đổi lại trở nên ngột ngạt, sau khi ăn xong hai người lại tiếp tục hành trình.
- Chị ngủ đi, đến nơi em gọi.
- ....
- Sao nhìn em như vậy, phát hiện em đẹp trai à?
- .....
- Sao nào bà chị?
- Em có bệnh tự luyến à, cái này phải chữa nhé, để lâu nặng thì nguy hiểm cho người xung quanh lắm.
- Rốt cuộc chị cũng cười nhé, dù là cười kiểu xấu xí.
- Diệp Thành này, năm nay em bao nhiêu tuổi vậy, sao chị có cảm giác em lớn hơn chị thì phải.
- Uh, em lớn hơn chị 3 tháng
- Thế sao lúc đầu lại gọi tôi là chị?
- Ai bảo nhìn già????
- .....
Lần nào cũng vậy, cứ nói chuyện với Diệp Thành là cô luôn có cảm giác nghẹn lời, chỉ là không hiểu sao anh luôn có cách nói chuyện như vậy, lại có rất nhiều cô gái vây quanh, haiz, có lẽ cái đẹp cái tốt theo quan niệm thời gian đã thay đổi,..... Lấy ví dụ như thời vua Đường Huyền Tông người phụ nữ phải mập mạp nên Dương Quý Phi tương đối mũm mỉm, thời vua Ngô vương Phù Sai thì eo nhỏ lưng ong,.... nên có lẽ thời đại này các cô gái cuồng ngược cũng nên. Bởi nghĩ như thế nên Ái Ái không buồn nhìn vè Diệp Thành, mặc kệ là xong.
Hơi liếc mắt nhìn anh chỉ biết cười khổ, tính tình cô như thế, không hề dễ tiếp cận, thế mà không hiểu sao thời gian cô quen bạn trai và đồng ý kết hôn chỉ trong vòng 6 tháng, anh vậy là chậm một bước..... Tự nhiện Diệp Thành cảm thấy bản thân anh ghen tuông hoàn toàn vô lý, cô có là gì của anh đâu????
Chủ nhân bực bội nên dồn cả vào tốc độ. Ái Ái thật sự không hiểu anh ta nổi điên cái gì mà chạy nhanh và lạng lách như dân đua xe,.... cô cũng lười quan tâm, thật ra rất lâu về sau cô phát hiện mình cũng rất bệnh, nếu Diệp Thành chạy xe xảy ra chuyện thì cô cũng tiêu đời, đúng ra khi đó phải mắng cho một trận. Diệp Thành chạy bao nhiêu lâu mà Ái Ái cũng ngồi im bên cạnh anh càng cảm thấy khó chịu, rõ ràng hôm nay anh biết cô có vấn đề gì đấy và rõ ràng anh đang kiếm chuyện, đang kiếm chuyện đấy, cô không thấy anh chạy xe nguy hiểm cho cả hai người hay sao,.... Hay cô tin vào anh, tự dưng anh thấy vui vui, xong anh lại phát bực với chính mình, điên rồi, nhất định anh bị điên, chỉ cần gặp cô là anh không biết mình đang làm gì.
Xe đột nhiên chạy với vận tốc bình thường, Ái Ái liếc nhìn Diệp Thành một cái thầm nghĩ đúng là có bệnh mà, haiz, Diệp Thành mà biết suy nghĩ trong đầu cô chắc anh đập đầu cô vào vô lăng xe cho cô biết như thế nào là đau tạm thời.
Hơn 6h tối đến nơi tập trung, công ty cô chuyên về quảng cáo, toàn nam thanh nữ tú, lúc này đây đang tụ tập nướng thức ăn,.... Đói bụng, cô thật sự đói bụng, nãy giờ mất năng lượng cho việc lườm nguýt ai đó.
- Hi, người đẹp, em đến rồi à?
- Hi, chị Ái
- Mỹ nhân anh đợi em nãy giờ.
Mỗi người một câu chào đón khiến Ái Ái cảm thấy cay cay nơi sóng mũi, thật sự mọi người có ghét do cô không tham gia bất kì hoạt động nào, nhưng cũng không đến nỗi bài xích. Cô bị đẩy vào trong tắm rửa không cho phụ giúp, tắm xong Ái Ái thật sự không biết nên mặc gì, lúc nãy đến mọi người đều mặc đồ bơi công ty chuẩn bị, hình như chương trình hôm nay sẽ chụp hình lại để làm quảng cáo về công ty ở sự kiện về biển. Mặc như vậy thì .... thật là mắc cỡ. Nhập gia tùy tục đã đến không thể khác người. Lúc cô từ trong biệt thự đi ra mọi người đều ồ lên
- Ây da, mỹ nữ a
- Để chị Ái lên trang bìa đảm báo bên phòng chúng ta doanh thu đạt chỉ tiêu .
Thật sự Ái Ái rất hay ngại ngùng, mỗi lần như thế khuôn mặt cô đỏ bừng lên, mặt không dám ngẩng lên, trong phòng marketing nam nhiều hôn nữ, nên cô ít bị ghét hơn những môi trường khác. Các cô gái đa số đều có bạn trai nên thi thoảng ganh tị nói vài câu không hay chứ cũng chưa làm gì ác ý.